Sao có thể xảy ra chuyện đó chứ?
Tên cường giả của Hoàng tộc Cơ không tài nào chấp nhận nổi kết quả này, chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
"Dám đụng vào người của tao, tất chết!" Diệp Phàm lạnh lùng nói. Sau đó, hắn vung tay, thanh kiếm đang bị kẹp giữa hai ngón tay của hắn lập tức xoay ngược, lao như bay về phía người đàn ông nọ.
Ông ta biến sắc, định xoay người chạy trốn. Không ngờ một cỗ uy áp bỗng đè nặng xuống người ông ta, làm ông ta không động đậy nổi. Con ngươi của ông ta lập tức co nhỏ, hoảng sợ nhìn sang phía Diệp Phàm.
Phập!
Đồng thời, lưỡi kiếm sắc bén kia xé gió bay tới, đâm xuyên qua lồng ngực của ông ta, khiến ông ta chết trong một chiêu!
Tên cường giả đến từ Hoàng tộc Cơ trợn tròn hai mắt, cảm giác không cam lòng nhấn chìm ông ta, cuối cùng chỉ có thể uất ức tắt thở!
Diệp Phàm đi tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ và Cơ Như Yên, hỏi thăm: "Hai người thấy sao rồi?"
"Thưa thiếu chủ, tôi không sao, ngài tới kiểm tra sơ cho cô cả đi ạ, thương tích của cô ấy nặng lắm!" Hoa Hồng Đỏ mở miệng đáp.
Diệp Phàm nhìn lướt qua người Cơ Như Yên, sau đo cầm châm ghim vào người đối phương, chữa khỏi nội thương cho cô.
"Cô dẫn cô ấy đi xử lý vết thương bên ngoài một chút!" Diệp Phàm nhìn Hoa Hồng Đỏ, căn dặn.
"Thiếu chủ à, tôi cũng bị thương mà, hay là ngài tới xử lý vết thương cho cô cả đi!" Hoa Hồng Đỏ trưng ra vẻ mặt đáng thương, nói với Diệp Phàm.
Hả?
Trên mặt Diệp Phàm để lộ biểu cảm sửng sốt, vô thức liếc mắt nhìn Cơ Như Yên. Nếu muốn xử lý vết thương bên ngoài cho Cơ Như Yên, kiểu gì cũng phải cởi quần áo ra đấy!
"Như vậy không ổn lắm thì phải." Diệp Phàm từ chối.
"Không sao đâu thiếu chủ!" Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm, nói.
"Thiếu chủ, đàn ông đàn ang mà thẹn thùng làm gì!?" Hoa Hồng Đỏ chọc ghẹo.
"Có gì mà phải thẹn thùng chứ!" Lần này, Diệp Phàm khịt mũi phản bác.
Sau đó hắn bế Cơ Như Yên lên, ôm tới một căn phòng gần đó, đặt cô ấy ngồi lên giường, rồi nói: "À thì… tôi phải cởi đồ của cô ra mới bôi thuốc được, cô đừng để bụng nhé!"
"Không sao đâu, làm gì!" Cơ Như Yên gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm cẩn thận cởi áo Cơ Như Yên xuống, trên người đối phương lập tức chỉ còn lại mỗi một chiếc áo lót tơ tằm màu tím, da thịt trắng như tuyết gần như lộ hết ra ngoài, vừa gợi cảm lại quyến rũ!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không nhịn được mà nuốt ực một cái, máu trong người cũng sôi sục hết lên. Hắn hít một hơi thật sâu, vừa niệm thầm Đạo Đức Kinh trong đầu, vừa nhanh chóng bắt tay vào xử lý vết thương giùm đối phương.
Chưa đến một phút, Diệp Phàm đã giải quyết xong xuôi, đang định giúp cô ấy mặc lại áo thì…
"Trên áo dính máu rồi, tôi không mặc đâu!" Cơ Như Yên nói khẽ.
"Ồ, thế tôi..."
"Thiếu chủ, chuyện hôm nay thật lòng cám ơn anh!" Diệp Phàm vừa định mở miệng, Cơ Như Yên bỗng ngước mắt nhìn Diệp Phàm, nói lời cảm tạ.
"Cô là người của tôi, không cần cảm ơn làm chi!" Diệp Phàm nói thẳng.
Những lời này khiến trái tim Cơ Như Yên thoáng rung động.
"Đúng rồi, đám người kia là ai? Tại sao lại muốn bắt cô?" Đúng lúc này, Diệp Phàm lại chuyển chủ đề.
Nghe vậy, trong mắt Cơ Như Yên hiện lên vẻ do dự.
"Nếu cô không muốn thì không cần nói ra đâu!" Diệp Phàm bảo.
"Bọn họ là người của Hoàng tộc Cơ!" Cơ Như Yên trả lời.
"Hoàng tộc Cơ?"
Diệp Phàm để lộ vẻ sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe qua về thế lực này.
"Trung Quốc đất rộng, có hơn năm nghìn năm lịch sử văn hóa, trong thời kỳ này, vô số triều đại đã được khai sinh. Tuy cuối cùng, hầu hết đều bị diệt vong, nhưng đa số huyết mạch hoàng thất của các triều đại ấy vẫn còn tồn tại, thậm chí là lưu truyền đến tận ngày nay, và họ được gọi là hoàng tộc!" Cơ Như Yên giải thích.