"Chủ tịch Đường?"
Lúc Quách Chân trông thấy Đường Sở Sở thì có hơi ngạc nhiên.
"Anh cả, bọn chúng đều cùng một lũ đấy!"
Quách Vi vội vàng kêu lên.
Nghe vật, Quách Chân tức khắc sầm mặt, nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: "Chủ tịch Đường, cô và tên đánh em trai tôi là một giuộc?"
"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Đường Sở Sở giải thích.
"Hiểu lầm? Em trai tôi bị đánh thành như vậy, cô nói chỉ là hiểu lầm?"
"Chủ tịch Đường, xem ra Đường Thị các cô không thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh nhỉ!"
Quách Chân lạnh băng trừng Đường Sở Sở.
"Tôi…"
"Người đâu, bắt tên nhãi nhép này lại cho tôi!"
Quách Chân kêu lên, một đám bảo an nhanh chóng vọt qua.
"Tổng giám đốc Quách, đừng xúc động mà!"
Đường Sở Sở chắn trước mặt Diệp Phàm, khuyên nhủ Quách Chân.
"Xem ra cô muốn che chở thằng ranh này, vậy Đường Thị các cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với Hồng Tinh chúng tôi nữa!"
Quách Chân lạnh băng quát.
"Tổng giám đốc Quách…"
Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Sở lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Một cái tập đoàn dược phẩm rẻ rách cũng dám kiêu căng phách lối như thế, có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?"
Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.
"Khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản hử, ngông cuồng!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa xa!
Lúc này, lại thêm một đoàn người xuất hiện tại đại sảnh tầng một của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh.
Cầm đầu chính là một ông lão tóc xám trắng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã mặc vest, đeo kính gọng vàng.
"Cha!"
Chủ tịch tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh Quách Chân trông thấy ông lão thì kêu lên.
Ông lão này là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, Quách Thiên Quốc.
"Cha, cha phải làm chủ cho con!"
Nhị công tử tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh Quách Vi thấy cha mình xuất hiện thì vội vàng kêu lên thảm thiết.
Quách Thiên Quốc nhìn con trai út bình thường cưng như trứng giờ bị người ta đánh thành đầu heo của mình, sắc mặt trầm xuống, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Ông ta lập tức lia mắt quét về phía Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi: "Là cậu đánh con trai tôi?"
"Là tôi đánh!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Cậu còn muốn làm tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản trong một giây?"
Quách Thiên Quốc âm u trừng Diệp Phàm.
"Nếu mấy người đã từ chối hợp tác với vợ tôi thì tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh không cần thiết tồn tại nữa!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Thật ngông cuồng!"
"Tôi rong ruổi thương trường mấy chục năm nay, có nhân vật nào chưa từng gặp qua, thế nhưng thứ trẻ tuổi lại mạnh miệng giống cậu là lần đầu tiên nhìn thấy!"
"Hôm nay để tôi nhìn cậu làm thế nào khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản!"
Quách Thiên Quốc nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường, quát.
"Muốn tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của ông phá sản chỉ cần một câu thôi!"
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, một giọng nói lạnh lùng chen ngang.
Hoa Hồng Đỏ mặc sườn xám xẻ tà cao bước vào, dáng vóc uyển chuyển, cặp đùi thon dài trắng nõn đùi lắc lư hớp hồn mọi người!
"Hoa Hồng Đỏ!"
Quách Thiên Quốc và Quách Chân thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, sắc mặt tức thì thay đổi, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
"Tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của mấy ông muốn phá sản hửm?"
Hoa Hồng Đỏ nhìn Quách Thiên Quốc, lạnh nhạt hỏi.
Giờ khắc này, trông cô ta không còn nét quyến rũ lả lơi như khi đối mặt với Diệp Phàm nữa mà băng lạnh thấu xương!
Nghe Hoa Hồng Đỏ hỏi, Quách Thiên Quốc khẽ nhíu mày: "Tiểu thư Hoa Hồng Đỏ, cô có quan hệ với tên này?"
"Không sai!"
Hoa Hồng Đỏ dứt khoát thừa nhận.
Ánh mắt Quách Thiên Quốc lập tức chớp lóe, ông ta không ngờ thằng ranh trước mắt này lại là người quen của Hoa Hồng Đỏ.
"Người này tổn thương con trai tôi, còn nói năng cuồng vọng, hôm nay cậu ta nhất định phải cho tôi một câu trả lời thích đáng. Nếu tiểu thư Hoa Hồng Đỏ muốn nhúng tay vào việc này, tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh sẽ phụng bồi tới cùng!"
Quách Thiên Quốc suy ngẫm vài giây, sau đó lạnh lùng quát Hoa Hồng Đỏ.
Tuy thế lực sau lưng Hoa Hồng Đỏ có sức ảnh hưởng
không nhỏ ở quận Thiên Thục nhưng dược phẩm Hồng Tinh đã tìm được chỗ dựa mới, đương nhiên không sợ đối phương nữa.
"Ái chà, chủ tịch Quách lớn lối quá nha, xem ra ông tìm được chỗ dựa rồi nhỉ!"