Cùng với tiếng nổ vang dội, toàn bộ nắm tay và cánh tay của Vũ Vương nổ tung.
Ngọn giáo trong tay Long Kình đâm xuyên qua người của Vũ Vương tạo ra một cái lỗ trên ngực của hắn ta, máu bắn ra khắp nơi.
Ngay lập tức ánh mắt của Vũ Vương đông cứng lại, hắn ta trừng to hai mắt nhìn ngọn giáo đâm xuyên ngực mình mà không thể tin được.
Giáo!
“Ngươi...
Vũ Vương ngước mắt lên nhìn Long Kình, hắn ta há miệng nói được một chữ rồi cúi đầu xuống tắt thở.
Long Kình vô cảm rút ngọn giáo ra khiến Vũ Vương ngã ra đất, chết không nhắm mắt.
Mà khi Vũ Vương chết thì năm đại gia tộc còn lại, sở Hộ Long, quân Ngự Lâm và những người khác cũng đều chết thảm dưới tay Long Quân.
Ba ngàn Long Quân này giống như thiên thần giáng trần, không thể ngăn cản được.
Cuối cùng người của ngũ đại gia tộc, sở Hộ Long, quân Ngự Lâm và tất cả những người trong phủ Vũ Vương đều bị giết, không chừa lại một ai.
Về phần Long Quân thì không có ai bị tổn hại.
Khoảnh khắc này, Huyết Phu, Diệm và mấy người Natasha Romanoff đều lộ ra ánh mắt chấn động, khi Huyết Cơ đi từ trên phòng khách sạn xuống nhìn thấy cảnh này thì trong mắt cũng có biểu hiện chấn động giống như vậy, cô ta chăm chú quan sát nhóm Long Quân này, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Ngay cả Diệp Phàm cũng đã nhìn thấy màn thể hiện của Long Kình và Long Quân, hắn cũng không thể thốt lên câu nào, ngũ sư phụ của hắn thật lợi hại, đã huấn luyện ra một đoàn quân mạnh đến vậy.
“Thiếu chủ, tất cả kẻ thù xâm lược đều đã bị tiêu diệt!”
Long Kình cúi đầu trước Diệp Phàm rồi nói.
“Làm rất tốt!”
Diệp Phàm cười nhạt.
“Nhưng mà tại sao đột nhiên các người lại đến đây?”
Sau đó Diệp Phàm lại hỏi.
“Ban ngày chúng tôi biết được Thiếu chủ xuất hiện nên ngay lập tức đến đây, trước đó chủ nhân có gửi tin báo cho chúng tôi, một khi Thiếu chủ quay về điện Long Vương thì chúng tôi phải nghe theo mệnh lệnh của Thiếu chủ!”
Long Kình từ tốn nói với Diệp Phàm.
“Xem ra ngũ sư phụ vẫn còn rất thương tôi!”
Diệp Phàm cười khẽ.
“Được rồi, các người quay về trước đi, đừng để lộ hành
tung.”
Diệp Phàm nói.
Một khi chuyện đêm nay bị lan truyền ra ngoài thì ắt hẳn Long Quân sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả các bên.
Mà Long Quân là một con át chủ bài của Diệp Phàm, hắn không định để chuyện này lộ ra sớm như vậy.
Tiếp theo Diệp Phàm trực tiếp thông báo cho người của điện Long Vương đến thu dọn chiến trường, đồng thời xóa bỏ hoàn toàn dấu vết về sự xuất hiện của Long Quân.
Thậm chí hắn còn để người của điện Long Vương gửi thư đến cho ngũ đại gia tộc, sở Hộ Long và phủ Tào Vương.
Nội dung bức thư rất đơn giản chính là cảnh cáo bọn họ, nếu vẫn còn muốn trả thù thù ngũ đại gia tộc, sở Hộ Long, phủ Tào Vương cùng với năm vị đại thiếu sẽ cùng chết.
Bên trong đại sảnh nhà họ Lữ, một lão già mặc trang phục thời Đường màu đen đang ngồi ở đó, trên tay ông ta cầm lá thư của Diệp Phàm, trong đôi mắt của ông ta tràn ngập sự căm phần.
“Khốn nạn!!!”
Đột nhiên lão già vô cùng phẫn nộ đập bàn.
Ông ta là lão gia của nhà họ Lữ tên Lữ Tứ Hải, ông ta cũng là người quản lý toàn bộ Hình Bộ giữ quan hàm nhất phẩm.
“Cha, Diệp Phàm này quá kiêu ngạo.”
“Không sai, hắn nghĩ nhà họ Lữ chúng ta là ai? Mà lại dám uy hiếp chúng ta như thế chứ!”
Mấy đứa con trai của Lữ Tứ Hải nháo nhào nói to.
Mà con trai trưởng của Lữ Tứ Hải là Lữ Thành, cha của Lữ Vi và cũng là gia chủ của nhà họ Lữ lộ ra vẻ mặt u ám, trong mắt của ông ta chứa đầy sát ý.
“Cha, con sẽ huy động toàn bộ lực lượng của nhà họ Lữ, bằng mọi giá phải giết chết tên này.”
Lữ Thành hét lên.
Lữ Tứ Hải vừa định nói gì đó thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại khiến vẻ mặt của ông ta tối sầm câu chặt mày lại.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Lữ Thành và mấy anh em khác của ông ta đều nhìn Lữ Tứ Hải.
“Cha vừa nhận được thông tin từ mạng lưới tính báo của Hình Bộ, lần này không chỉ những người chúng ta cử đi đều chết, mà nhà họ Mộ Dung, nhà họ Công Tôn và cả người nhà họ Vân đều bị giết.
"
Ngay cả phó Sở trưởng của sở Hộ Long, nhị thống lĩnh của quân Ngự Lâm và Vũ Vương cũng ra tay đối phó với tên này, kết quả đều bị giết chết.”
Lữ Thành nói.
“Cái gì? Đây...”
Vẻ mặt của Lữ Thành và những người khác đều thay đổi, biểu cảm của ai cũng kinh hoàng.
Phó sở trưởng của sở Hộ Long, nhị thống lĩnh của quân Ngự Lâm, Vũ Vương, đây đều là những người mạnh nhất Đế Đô nhưng tất cả đều bị giết!
Chuyện này thật khó tin!
“Làm sao tên đó có thể có năng lực mạnh như vậy?”
Vẻ mặt của Lữ Thành rất u ám khó coi, ông ta hét lên.
“Đừng quên phía sau hắn còn có Bách Hoa lâu chủ, có Long Vương và chiến thần Thiên Sách.”
“Mấy người bọn họ sao có thể để đệ tử của mình chết dễ dàng như vậy được.”
Lữ Tư Hải lạnh nhạt nói.
“Vậy nên làm gì đây?”
“Cha, lẽ nào cha không muốn trả thù cho Vi nhi sao?”
Vẻ mặt của Lữ Thành rất dữ tợn, ông ta siết chặt nắm tay không cam lòng hét lên.
“Đương nhiên phải trả!”