"Có điều tình trạng thương tật của mấy người họ còn nghiêm trọng hơn tôi, e là..."
Đồ Phu nói.
"Chỉ cần quân đoàn trưởng Đồ Phu tìm được họ, tôi có thể giúp họ khôi phục sức khỏe như người bình thường."
Diệp Phàm lập tức lên tiếng.
"Được, có câu này của thiếu chủ thì tôi yên tâm rồi."
"Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với họ."
"Một khi chín quân đoàn trưởng chúng tôi tập hợp, tôi muốn xem còn ai dám coi thường quân Thiên Sách!"
Đồ Phu nói rất hùng hồn.
"Kẻ nào?"
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát đinh tai.
Ánh mắt chợt đóng băng, Diệp Phàm nhìn ra bên ngoài.
Mấy cao thủ Bách Hoa Lâu được Bách Hợp sắp xếp canh gác bên ngoài trụ sở đã nằm dưới đất.
Một kẻ mặc đồ đen che mặt, tay cầm loan đao vẫn còn đang nhỏ máu đứng trước mặt bọn họ.
"Mày là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.
Vèo!
Đối phương không nói gì, thân hình như chớp chém một đao về phía Diệp Phàm.
"Thiếu quân chủ cẩn thận!"
Đồ Phu hét lên, lập tức xông ra ngoài, vung quyền tấn công tên mặc đồ đen kia.
Mặc dù đã mấy chục năm không tu luyện, nhưng Đồ Phu là quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, sức lực vẫn cực kỳ đáng gờm.
Hắn ta tung ra một quyền này, ngay cả cao thủ Huyền Cảnh bình thường cũng không đỡ nổi.
Ầm!
Một quyền của Đồ Phu đánh trúng loan đao của tên áo đen, đánh cho đối phương liên tục lùi về sau.
"Mấy chục năm nay tao không động võ, đang muốn tìm người luyện tay thì mày tự dâng đến cửa!"
"Xem chiêu này!"
Đồ Phu hừ lạnh nhìn tên mặc đồ đen, đồng thời xông tới thi triển các loại chiêu thức, hơn nữa chiêu nào cũng là sát chiêu trí mạng, không rườm rà dây dưa!
Ầm ầm ầm!
Sau một loạt đòn tấn công, tên mặc đồ đen kia bị đánh hoàn toàn không có sức phản kháng.
Ngay sau đó Đồ Phu vung một quyền xuyên qua lớp phòng ngự loan đao, nện trúng ngực đối phương. Tên mặc đồ đen bị đánh bay, ngã dập xuống đất hộc máu.
"Quả nhiên quân đoàn trưởng Đồ Phu rất lợi hại!"
Diệp Phàm khen Đồ Phu.
"Già rồi, mấy chục năm không tu luyện nên thực lực đã giảm sút. Nếu là ngày xưa thì tên này chẳng đỡ nổi một quyền của tôi."
Đồ Phu lắc đầu.
Lúc này, tên mặc đồ đen chịu đựng thương tích, đứng dậy toan chạy trốn.
Vút!
Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng người đối phương, làm đối phương ngã ra đất.
"Nói đi, ai sai mày tới đây?"
Diệp Phàm đi đến trước mặt đối phương rồi hỏi.
Người này nhìn Diệp Phàm rồi cắn lưỡi tự sát luôn!
"Xem ra là tử sĩ!"
Đồ Phu lên tiếng.
"Tôi vừa mới tới thành phố Hoài mà đã có người dùng đến tử sĩ mạnh như vậy để đối phó tôi?"
Diệp Phàm hừ khẽ.
"Lẽ nào là tàn dư nhà họ Trình?"
Đồ Phu đưa ra phán đoán.
"Chắc là không phải đâu."