Ngay khi ông ta hạ lệnh, ba ngàn quân Hắc Giáp xông thẳng về phía Diệp Phàm.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng quát tràn ngập uy nghiêm vang lên.
Bóng dáng của Long Chiến Thiên - nguyên soái của Chiến bộ Long Quốc cũng xuất hiện ở đây, tiếng quát vừa rồi là do hắn phát ra, mà đám người Quân Đạo, Hắc Uyên và Thiết Thủ đi theo phía sau hắn.
"Long Soái?"
"Sao ông lại ở đây?"
Dư Thiên Hành thấy Long Chiến Thiên xuất hiện thì sắc mặt thay đổi, ông ta hỏi.
"Dư Thiên Hành, Sở Giám sát các ông muốn làm gì đây?"
Long Chiến Thiên nhìn Dư Thiên Hành, lạnh lùng quát lên.
"Khởi bẩm Long Soái, tôi chỉ làm việc theo lệnh của Cục trưởng là thu hồi Long Tỷ của Long Quốc!"
Dư Thiên Hành thẳng thắn nói.
"Thu hồi Long Tỷ của Long Quốc?"
"Sao thế? Chẳng lẽ hắn muốn chiếm lấy Long Tỷ của Long Quốc, soán quyền đoạt vị sao?"
Long Chiến Thiên lạnh lùng quát lên.
Sắc mặt Dư Thiên Hành thay đổi, ông ta nói: "Cục trưởng của chúng tôi tuyệt đối không có ý đồ này, chúng tôi thu hồi Long Tỷ của Long Quốc là để đề phòng bảo vật của Long Quốc rơi vào tay kẻ gian hoặc vào tay người của nước thù địch, để tránh làm lung lay căn cơ của Long Quốc chúng ta!"
"Nếu không có ý đó thì lập tức dẫn người của ông cút đi, bổn soái sẽ giải quyết chuyện Long Tỷ của Long Quốc, không cần Sở Giám sát các ông nhúng tay vào vào!"
Long Chiến Thiên không khách sáo quát lên.
Mà ánh mắt Dư Thiên Hành không ngừng lóe lên, ông ta đang do dự.
"Sao thế? Mệnh lệnh của bổn soái cũng không sai khiến được ông à?"
"Ông muốn để bổn soái tự mình ra tay à?"
Sắc mặt Long Chiến Thiên uy nghiêm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Dư Thiên Hành.
Một cỗ áp lực đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể ông ta trấn áp đối phương.
Ngay tại chỗ, Dư Thiên Hành bị lực ép trên người Long Chiến Thiên trấn áp đến nỗi hộc máu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Rút lui!"
Dư Thiên Hành trực tiếp hét lên, bèn dẫn theo ba ngàn quân Hắc Giáp rút rui!
Lập tức, ánh mắt Long Chiến Thiên quét về phía Diệp Phàm.
"Tham kiến Long Soái!"
Lúc này, đám người Hoàng Bộ Thương và Tần Thành lần lượt chào Long Chiến Thiên.
"Mấy người các cậu lại gây ra động lĩnh lớn như thế, làm hại bốn soái phải tới thay các cậu chùi đít!"
nói.
Long Chiến Thiên nhìn mấy vị quân đoàn trưởng, tức giận
"Long Soái bớt giận giận, chúng tôi biết sai rồi, mong Long Soái trách phạt!"
Mộ Bạch trầm giọng nói.
"Bọn họ làm đúng mà, có gì phải phạt chứ!"
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
"Tính khí nóng nảy của thằng nhóc nhà cậu không khác gì sư phụ Tiêu Thiên Sách của cậu cả!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, mỉm cười nói.
"Đêm nay ông đến đây hẳn là không phải chỉ để nói chuyện này chứ?"
Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, trầm giọng nói.
"Động tĩnh của cậu mấy ngày qua cũng không nhỏ đấy, đầu tiên là Mục Chiến, sau đó là Xuyên Vương, Lý Nguyên, ngay cả Miêu Thiên hôm nay cũng bị thằng nhóc nhà cậu giết chết. Hiện tại ba vị chỉ huy của chiến khu Tây Bộ đều đã chết trong tay cậu, cậu còn trâu bò hơn cả sư phụ của cậu đấy!"
"Nếu tôi không ngăn cản những lão già kia trong Nội Các, chỉ e là cậu và quân Thiên Sách hiện giờ đã xong đời rồi!"
nói.
Long Chiến Thiên nói.
"Vậy bây giờ tôi phải cảm ơn ông sao?"
Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, không mặn không nhạt
"Cảm ơn thì không cần, cậu cất vật này đi đi!"
Long Chiến Thiên nói xong, Hắc Uyên ở bên cạnh lấy ra một giấy chứng nhận màu đen đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận lấy giấy chứng nhận và xem thử, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Quân hàm ba sao, thống lĩnh chín đội Long Hồn?"
"Có ý gì?"
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
Giấy chứng nhận này viết tên của Diệp Phàm, mà ở phía sau tên của hắn là quân hàm tướng ba sao và thống lĩnh của chín đội Long Hồn, phía trên còn có hình của hắn!
"Từ giờ trở đi, cậu chính là một thành viên của Long Hồn, Quân hàm Tướng ba sao, chịu trách nhiệm thống lĩnh đội Long Hồn số 1 đến đội số 9, địa vị ở Long Hồn tương đương với Cửu Đại Long Vệ!"
Long Chiến Thiên thẳng thắn nói.
"Tôi đã giết nhiều nhân vật hiển hách như vậy mà ông còn muốn thăng chức cho tôi sao?"
"Ông nói vậy là có ý gì?"
Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, khó hiểu hỏi.
"Cậu là đệ tử của Thiên Sách, cậu xứng đáng với tất cả những thứ này.
"Hơn nữa, trước đây cậu cũng ngăn cản người của Bát Quốc phá hủy căn cứ quân sự phía Tây Nam, căn cứ quân sự đó là căn cứ quan trọng nhất của Chiến Bộ Long Quốc, một khi bị phá hủy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
"Mà việc ngăn chặn hành động của Bát Quốc lần đó đã xem như lập được công lớn, những thứ này coi như là phần thưởng cho cậu."
"Trải qua việc này, rất nhiều người trong triều đã bất mãn với cậu, chỉ khi cậu sở hữu danh hiệu và thân phận này thì bọn họ mới có thể kiêng nể cậu mà không dám tùy ý ra tay với cậu!"
"Hơn nữa, bây giờ cậu đã có thân phận này, sau này làm cái gì chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao. Hơn nữa, một ngày nào đó cậu lại giết người, tôi cũng có thể kiếm cái cớ tốt cho cậu, đương nhiên, sau này cậu nên kiềm chế hơn một chút, nếu không, xương cốt của lão già như tôi không chịu nổi sự hành hạ thế này của cậu đâu!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, bất lực mỉm cười.
"Tôi có thể nhận thứ này, nhưng tôi không thích bị mệnh lệnh của người khác gò bó!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Đừng lo lắng, không ai có thể ra lệnh gò bò cậu đâu!"
Long Chiến Thiên trực tiếp nói.
"Vậy thì cảm ơn!"
Diệp Phàm nói một câu rồi cất giấy chứng nhận đi.
Giấy chứng nhận này vẫn có tác dụng rất lớn đối với hắn, sau này nếu gặp phải những kẻ có mắt không tròng hắn sẽ không cần phải ra tay phiền phức nữa!