"Bây giờ con trai của ông ta bị giết, làm sao ông ta chịu để yên?"
Hoa Ân trầm giọng nói.
"Chỉ là một thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ?"
Lôi Chiến tỏ ý coi thường.
Ở Trung Phi, những đại gia sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, có vô số mỏ kim cương và mỏ dầu đều ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của minh chủ liên minh Cuồng Chiến là hắn ta. Vì vậy, trong mắt hắn ta, một thần tài không là gì cả.
Đương nhiên Hoa Ân không biết sự đáng sợ của Lôi Chiến, nếu không ông ấy đã chẳng nói những lời này.
"Được rồi, chỉ là một cậu ấm ăn chơi, chết thì chết thôi, trời cũng chẳng sập được!"
Diệp Phàm hừ khẽ, dứt khoát rời đi.
Sau đó, trong căn biệt thự mà Khương Vân Hi đang sinh sống, Lý Tử Huyên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "Vân Hi à, ban nãy cậu không cho tớ nói có phải vì không muốn để cho Diệp Phàm biết cậu có vị hôn phu không?"
"Đâu có."
"Tớ chỉ không muốn liên lụy tới người khác mà thôi. Tớ chưa từng gặp đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương, và cũng không muốn lợi dụng thân phận của anh ta!"
"Hơn nữa, hôn ước này là do ông nội tớ và điện chủ điện Long Vương định ra, tớ không đồng ý. Vì vậy, đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương không phải là vị hôn phu của tớ."
"Tử Huyên, về sau cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không tớ sẽ giận đấy!"
Khương Vân Hi trịnh trọng nói với Lý Tử Huyên.
"Được, sau này tớ không nói nữa!"
"Nhưng cậu vẫn tiếp tục ở lại Thiên Hải à? Tớ thấy anh chàng kia không có ý định nhận cậu làm đồ đệ đâu."
"Chi bằng chúng ta trở về Đế Đô thôi, ở đây chúng ta toàn bị bắt nạt. Nếu nơi này là Đế Đô, để xem kẻ nào dám lăm le chúng ta?"
Lý Tử Huyên hừ mũi đầy kiêu ngạo.
"Không được, tớ nhất định phải bái Diệp thần y làm sư phụ!"
Khương Vân Hi kiên định nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng VIP của một nhà hàng nào đó ở Thiên Hải.
Ba người Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Tô Nhược Tuyết ngồi trong phòng VIP.
"Sao hôm nay cô lại nghĩ đến chuyện mời chúng tôi đi ăn vậy?"
Lúc này, Diệp Phàm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Chẳng phải là vì tôi muốn tỏ bày lòng cảm ơn tới anh sao? Hơn nữa, trước đây cô Đường từng mời tôi một bữa, đương nhiên tôi phải mời lại chứ!"
Tô Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
"Vậy thì ăn thôi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
Mười mấy phút sau, Đường Sở Sở lên tiếng: "Hai người ăn đi, em vào toilet đã!"
Sau khi Đường Sở Sở rời đi, Tô Nhược Tuyết bưng ly rượu, đi tới trước mặt Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tôi mời anh một ly!"
Nói xong cô uống cạn ly rượu vang.
Ngay sau đó, mặt Tô Nhược Tuyết đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng nhìn Diệp Phàm: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng không?"
"Vấn đề gì?"
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết.
"Nếu anh không có bạn gái, anh có thích tôi không?"
Tô Nhược Tuyết phả ra hơi rượu, hỏi Diệp Phàm.
"Sao nào, cô thích tôi hả?"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Đột nhiên Tô Nhược Tuyết hôn lên mặt Diệp Phàm, sau đó vội vàng trở lại vị trí của mình như đứa trẻ làm chuyện xấu.
Diệp Phàm sờ mặt mình, cười bất đắc dĩ.
Trong mấy ngày nay hắn đã được hai cô gái hôn, đây là gặp vận đào hoa hả?
Kế tiếp, ba người dùng bữa xong, Tô Nhược Tuyết được người quản lý đón đi.
"Anh Tiểu Phàm, em thấy hôm nay cô Tô uống không ít rượu, cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó!"
Sau khi về đến khu biệt thự Tử Kinh, Đường Sở Sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
"Có hả?"
Diệp Phàm làm bộ thoải mái nói.
"Có phải cô Tô thích anh không?"
"Em thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ!"
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Anh và cô ấy không có quan hệ gì hết!"