“Cháu trai của Lữ Tử Hải ta bị giết chết, nếu không thể chính tay giết chết hung thủ thì ba còn tư cách gì để quản lý Hình Bộ?”
Vẻ mặt của Lữ Tứ Hải rất uy nghiêm, ông ta lạnh lùng hét lên.
“Vậy cha định làm thế nào?”
“Nếu không thì điều động lực lượng của Hình Bộ ra tay với hắn?”
Lữ Thành đề nghị.
“Không được, nếu như dùng lực lượng của Hình Bộ để giết hắn vậy ắt hẳn các vị sư phụ đứng sau hắn sẽ bất mãn với triều đình. Khi đến lúc thì bên trên sẽ trách cứ xuống, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc quản lý Hình Bộ
Ngay lập tức, Lữ Tứ Hải lắc đầu.
“Vậy phải làm gì đây?”
Lữ Thành cau mày.
“Ba sẽ liên lạc với Thanh Hầu để cậu ta quay về đối phó với hån."
“Với thực lực của cậu ta đã đủ để xử lý tên đó rồi, hơn nữa sau lưng cậu ta còn có chỗ dựa tôn quý nên cho dù cậu ta có giết Diệp Phàm thì Bách Hoa lâu chủ cũng sẽ thông cảm, chiến thần Thiên Sách và Long Vương cung không dám làm gì cả.
nói.
Trong mắt của Lữ Tứ Hải lập lòe ánh sáng, ông ta lạnh lùng
Nghe những lời Lữ Tứ Hải nói, Lữ Thành nheo mắt lại nói.
“Tại sao con không nghĩ đến chuyện này, nếu như Thanh Hầu ra tay thì chắc chắn tên đó sẽ chết.”
“Hơn nữa Thanh Hầu còn là người ở nơi đó, ngay cả khi mấy vị sư phụ của tên tiểu tử đó có nổi giận thì e rằng cũng không dám giở thói ngang ngược ở đó.”
Lữ Tứ Hải lạnh lùng quát lên.
“Dám giết cháu của ta, ta sẽ để hắn chết không có chỗ chôn!”
Mà sau khi các gia tộc lớn khác nhận được thư cảnh cáo của Diệp Phàm cũng đều vô cùng tức giận, bọn họ trực tiếp điều động lực lượng mạnh nhất của gia tộc đến đối phó Diệp Phàm.
Nhưng khi bọn họ biết phó sở trưởng của sở Hộ Long, nhị thống lĩnh của quân Ngự Lâm và Vũ Vương đều bị giết thì bọn họ đều kìm nén sự bốc đồng trong nội tâm lại.
Suy cho cùng thì thực lực của mấy người đó cũng không đơn giản, thậm chí Vũ Vương còn là người mạnh nhất của Tông Cảnh mà cũng bị giết chết, vậy chứng tỏ rằng bên cạnh của Diệp Phàm ít nhất cũng có người mạnh của Tông Cảnh bảo vệ.
Nếu đã như vậy muốn đối phó với hắn phải tính việc lâu dài hơn.
Về phần sở Hộ Long và phủ Tào Vương, sau khi bọn họ nhận được thư cảnh cáo của Diệp Phàm thì bọn họ đã vội vã liên lạc với Tào Vương và Cục trưởng của sở Hộ Long.
Tiếp theo, tin tức phó sở trưởng sở Hộ Long, nhị thống lĩnh quân Ngự Lâm và Vũ Vương bị giết chết đã lan truyền khắp Đế Đô, lại lần nữa gây náo động Đế Đô.
Đặc biệt là sự sụp đổ của Vũ Vương là vô cùng chấn động!
Mấy ngày trước Đoàn Vương vừa chết, bây giờ Vũ Vương lại bị giết.
Chuyện này quá kinh hãi.
Các quyền quý lớn ở Đế Đô đang dốc sức điều tra xem rốt cuộc ai là người đã giết chết Vũ Vương.
Một đêm này toàn bộ Đế Đô không hề yên tĩnh.
Trong lúc này, ở nhà họ Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Lão gia của nhà họ Âu Dương là Âu Dương Thành và con trai của lão ta là Âu Dương Khắc đang đứng bên cạnh một lão già có râu tóc bạc phơ, lão già trước mặt mặc đạo bào màu trắng.
Lão già này không ai khác mà chính là sự tôn của Âu Dương Bất Phàm, Phàn đại sư, đồng thời ông ta còn là một vị võ đạo tông sư đến từ một tông môn cổ xưa hùng mạnh của giới võ đạo.
“Phàn đại sư, lần này khiến ngài phải đích thân đến đây, thật sự tôi rất xin lỗi!”
Âu Dương Thành nhìn Phàn đại sư rồi nói.
“Bất Phàm là đệ tử thân truyền của lão phu, nó bị người ta giết chết, lẽ nào lão phu có thể khoanh tay đứng nhìn.
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Phàn đại sư, ngài phải giết chết tên khốn đó để báo thù cho Tiểu Phàm.”
Âu Dương Khắc khẩn thiết nói.
“Yên tâm đi, dám giết đệ tử của tôi thì buộc phải chết!”
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Phàn đại sư, thân phận của tên đó không đơn giản, phía sau hắn còn có mấy vị sư phụ khá mạnh.”
Âu Dương Thành giải thích ngắn gọn thân phận của Diệp Phàm cho Phàn đại sư.
“Hừ, chút ít bản lĩnh thế tục của mấy tên sư phụ của hắn chẳng là gì trong mắt tôi cả.
“Các người lập tức truyền tin nói với hắn, ngày mai Phàn Long Minh tôi hẹn hắn đến Tần Sơn giao chiến.
"
Âu Dương Khắc kinh ngạc hỏi: “Phàn đại sư muốn giết hắn trước mặt mọi người sao?”
“Phàn đại sư là một tông sư võ đạo nên đương nhiên giết người cũng không thể lén lút được, phải đấu một trận công băng.”
Ngay lập tức, Âu Dương Thành lên tiếng.
“Không sai!”
Phàn đại sư lạnh lùng nói.
“Nếu như hắn không tiếp chiến thì sao?”
Âu Dương Khắc lo lắng hỏi.
“Khi đến thì nói Phàn đại sư thách thức Thiếu chủ của điện Long Vương, thân phận của hắn là Thiếu chủ của điện Long Vương, nếu hắn không ứng chiến thì hắn sẽ làm mất hết thể diện của điện Long Vương, chắc chắn hắn sẽ vì thể diện của điện Long Vương mà cũng không từ chối ứng chiến.
Âu Dương Thành trầm giọng nói.
“Đây là nước cờ hay!”
Ngay lập tức Âu Dương Khắc gật đầu.
Trong sở giám sát, sau khi sở trưởng của sở giám sát ngồi trên xe lăn biết được tin Dư Thiên Hành đã bị giết và hàng ngàn quân Hắc Giáp đã bị tiêu diệt thì vẻ mặt của ông ta tối sầm, trong phút chốc hai viên trân châu trong tay của ông ta vỡ nát thành bột vụn.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Sở trưởng lẩm bẩm một mình, trong mắt của ông ta hiện lên tia nham hiểm.
“Sở trưởng, vừa mới nhận được tin tất cả nhưng người của nhà họ Vân, nhà họ Lữ, nhà họ Mộ Dung, nhà họ Công Tôn, nhà họ Viên, sở Hộ Long và quân Ngự Lâm được phái đi giải quyết tên đó đều đã chết.
“Phó sở trưởng sở Hộ Long, nhị thống lĩnh quân Ngự Lâm và Vũ Vương cũng đã chết, về phần có phải do Diệp Phàm làm hay không thì bây giờ vẫn chưa biết được.