Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, sắc mặt của tam đại thần vương đều thay đổi, bọn họ sợ hãi nhìn vị trưởng lão Tài Quyết mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ không ngờ rằng thực lực của vị trưởng lão Tài Quyết này lại đáng sợ như vậy, chẳng trách ngay cả Hỏa Thần cũng không phải là đối thủ của ông ta!
“Rút!”
Tam đại thần vương hét lên, rồi nhanh chóng rời khỏi đây cùng những người của chi nhánh Liên minh Chúng Thần phái đến.
Lúc này hai vị trưởng lão Tài Quyết liếc nhìn Diệp Phàm, ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
“Các ông tại sao lại giúp tôi?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Cậu sẽ biết điều này sớm thôi!” Trưởng lão Tài Quyết mặc áo choàng trắng âm trầm đáp.
“Nếu không nói thì hãy đi đi!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đám người Anh Quốc: “Giết, không tha bất kì ai!”
Tuân lệnh của Diệp Phàm, Hiên Viên Bất Bại, Phá Quân, Huyết Cơ, Đại Hổ, Nhị Hổ, Huyết Phu, Đường Sở Sở, Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm và mười mấy vạn quân Thiên Sách liền ra tay, tấn công về phía quân đội, các cường giả võ đạo và những ninja của Anh Quốc.
Diệp Phàm cũng lao ra, vung đoản kiếm màu đen lên rồi tham gia trận chiến.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Trưởng lão Tài Quyết mặc áo choàng đen nói với trưởng lão Tài Quyết mặc áo choàng trắng.
“Phía trên vẫn chưa có tin tức, trước tiên cứ âm thầm theo dõi, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra!”
Vị trưởng lão Tài Quyết mặc áo choàng trắng đáp rồi hai người lập tức biến mất.
Mười phút sau, hàng vạn binh lính của quân đội Anh Quốc đã bị tiêu diệt, hàng vạn cường giả của võ đạo và hàng nghìn ninja do các gia tộc lớn ở Anh Quốc phái đến đều bị giết chết, không còn ai sống sót!
Trận chiến này quả thật rất khốc liệt!
Không chỉ có Diệp Phàm toàn thân đầy máu, mà những người xung quanh cũng vậy, người bọn họ đều bị bao phủ bởi mùi máu tanh nồng nặc, cảm giác như vừa bước ra từ địa ngục vậy!
“Anh Tiểu Phàm!”
Lúc này, Đường Sở Sở lao tới chỗ Diệp Phàm và ôm chặt lấy hắn.
“Sở Sở, xin lỗi đã làm em lo lắng!” Diệp Phàm áy náy xoa đầu cô.
“Anh Tểu Phàm, từ nay về sau bất luận có chuyện gì xảy ra chăng nữa, anh nhất định phải thật cẩn thận; bởi vì nếu không có anh, Sở Sở sẽ chết mất!” Đường Sở Sở kiên định nói với Diệp Phàm.
“Yên tâm, anh sống thọ lắm, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Diệp Phàm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm và Huyết Cơ có mặt ở đó đều cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Sau đó, Diệp Phàm đi tới trước mặt đám người Thiên Khuyết: “Mọi người vất vả rồi!”
“Thiếu quân chủ, cậu chính là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách, quân Thiên Sách chúng tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác ức hiếp cậu được!” Đoàn Đao nói với Diệp Phàm.
“Đúng vậy, kẻ nào dám ức hiếp thiếu quân chủ, kẻ đó chính là kẻ thù của quân Thiên Sách, nhất định phải chết!!!” Đồ Phu giận dữ hét lên.
“Được!”
“Nếu đã như vậy thì hãy cùng nhau đấu một trận thật khốc liệt nhé!”
“Tất cả nghe lệnh, toàn thể quân Thiên Sách sẽ đóng quân ở Kyoto. Trong thời gian ngắn nhất phải giành được quyền kiểm soát toàn bộ Kyoto bao gồm cả hoàng thất, cơ quan chính phủ và căn cứ quân sự!” Diệp Phàm uy nghiêm hét lên.
“Vâng!” Các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách đều đồng loạt đáp lời.
Sau đó, đám người Diệp Phàm đi thẳng đến Kyoto.
Khi Diệp Phàm dẫn quân Thiên Sách từng bước tiến vào Kyoto - thủ đô của Anh Quốc, khiến cho tất cả người dân ở đây vô cùng hoảng loạn!