“Tôi muốn gặp Long Soái!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn hai cường giả Tông Cảnh.
“Long Soái đang dưỡng thương, tôn chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Long Soái!”
Hai người đối diện lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Ầm !!!
Diệp Phàm trực tiếp ra tay, đánh bay hai người này ra ngoài.
Vụt vụt vụt!!!
Ngay khi Diệp Phàm ra tay, xung quanh có hàng nghìn người xuất hiện, tất cả vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.
“Cút!!!”
Diệp Phàm khinh thường, đi thẳng vào bên trong tứ hợp viện.
“Khoan đã!”
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm thì một vị cường giả tông cảnh ngăn cản.
“Sao vậy?”
Người còn lại không hiểu.
“Người kia có khả năng là tổng chỉ huy của Long Hồn – Diệp Phàm, Mộ tôn chủ có lệnh, tạm thời không đối đầu trực tiếp với hắn!”
Vị cường giả tông cảnh kia nghiêm túc nói: “Lập tức thông báo cho Mộ tôn chủ, nói tình huống ở nơi này cho ông ấy biết!”
Bên trong tứ hợp viện.
Long Soái đang nằm trên ghế tựa, hút một tẩu thuốc phiện, dáng vẻ như đang an dưỡng tuổi già!
“Ông cũng nhàn nhã nhỉ!”
Diệp Phàm đi vào, nhìn Long Chiến Thiên nói.
“Sao hai người lại tới đây?”
Long Chiến Thiên đứng dậy nhìn Diệp Phàm và Hắc Uyên.
“Long Soái, xin lỗi!”
Lúc này, Hắc Uyên quỳ xuống trước mặt Long Chiến Thiên.
“Hắc Uyên, cậu đứng lên đi, Long Hồn bị diệt, không phải lỗi của cậu, muốn trách chỉ có thể trách tôi đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn của bọn họ, bây giờ họ vì mục đích của cá nhân mà coi thường lợi ích đất nước!”
Long Chiến Thiên lắc đầu, thở dài nói.
Rõ ràng, ông đã biết chuyện của Long Hồn.
“Không phải ông bị giam cầm à? Sao lại biết được chuyện xảy ra bên ngoài?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Long Chiến Thiên, đối phương nói: “Là giảm lỏng, không phải giam cầm, bọn họ chỉ không cho phép tôi rời khỏi nơi này và nhúng tay vào việc của chiến bộ, vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc của tôi với bên ngoài, tốt xấu gì tôi cũng là nguyên soái, bọn họ cũng không thể làm quá mức!”
“Vậy hiện tại ông có dự tính gì? Cứ ở chỗ này mặc kệ chiến bộ, cũng không quan tâm tới những oan hồn đã mất của Long Hồn?”
Diệp Phàm nhíu mày nhìn Long Chiến Thiên.
“Trước tiên không vội, hiện tại thời cơ còn chưa tới, nếu bọn họ đã bắt đầu ra tay, vậy thì để trận bão táp hung bạo hơn đi, để bọn họ hoàn toàn lộ ra nguyên hình!”
“Muốn Long Quốc khôi phục yên bình, chúng ta nhất định phải diệt trừ những khối u ác tính đã thối rữa này!”
“Chỉ khi chúng duỗi hết móng vuốt ra mới có thể tiêu diệt tận gốc!”
Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên vẻ lạnh như băng/
“Ông nghĩ cũng xa đấy!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Vụt!
Lúc này, một đám người xông vào tứ hợp viện, dẫn đầu là một người chừng hai – ba mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ thể thao màu trắng, vẻ mặt lạnh như băng. Thực lực của người này đã đạt tới Thiên Cảnh, phía sau còn có một lão già tóc hoa tiêu.