Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đại thiếu Cô Tô nhìn Diệp Phàm cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
“Giết!”
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh, U Ảnh nhanh chóng đi về phía đối phương.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Cô Tô Thành, người đứng đầu gia tộc Cô Tô vội vàng chạy đến.
“Cha~”
Đại thiếu Cô Tô nhìn thấy cha mình xuất hiện thì vội hét lên.
“Đồ khốn!”
Cô Tô Thành tát vào mặt con trai và mắng.
Ngay sau đó ông ta nhìn sang Diệp Phàm rồi trực tiếp quỳ xuống nói: “Công tử, xin cậu tha mạng cho khuyển tử, chỉ cần công tử có thể tha mạng cho khuyển tử, cậu muốn gì gia tộc Cô Tô tôi cũng sẽ cố hết sức mà làm!”
Nếu là trước đây, ông ta thân là gia chủ của gia tộc Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin hèn mọn như vậy.
Nhưng sau khi chứng kiến thực lực kinh người của Diệp Phàm trong sơn cốc, Cô Tô Thành hoàn toàn không dám có ý định trở thành kẻ thù của Diệp Phàm, đó chắc chắn là một con đường chết!
Diệp Phàm nhìn ông ta và nói: “Muốn con trai ông sống cũng không phải không thể, nhưng ông phải làm cho tôi một chuyện!”
“Xin công tử phân phó!”
Cô Tô thành nói.
“Diệt Đường Môn, tôi không muốn ngày mai Đường Môn vẫn tồn tại ở Tây Nam!”
Diệp Phàm trực tiếp hét lên.
Cô Tô Thành nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Được, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực diệt sạch Đường Môn!”
“Nhớ kỹ lời ông nói, nếu làm không được thì chuẩn bị quan tài cho con trai ông đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn mang theo Đường Sở Sở và những người khác rời khỏi nơi này, chuẩn bị đổi chỗ ở!
Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm rời đi mới nặng nề thở dốc, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Cha, hắn…hắn rốt cuộc là ai?”
Đại thiếu Cô Tô nhìn cha mình hỏi.
“Câm miệng, con phải nhớ kỹ tuyệt đối không được trêu chọc hắn!”
Cô Tô Thành nói, ánh mắt chợt chú ý tới thi thể của Đường Chính Đức, kinh ngạc nói: “Đường Chính Đức? Sao ông ta lại chết ở đây? Chẳng lẽ…”
“Là người lúc nãy giết!”
Đại thiếu Cô Tô nói.
“Xem ra vận mệnh Đường Môn đã tận!”
“May là ta tới sớm, nếu không gia tộc Cô Tô ta đã là Đường Môn tiếp theo!”
Ánh Cô Tô Thành lóe lên trầm giọng nói.
Nửa tiếng sau.
Phủ Xuyên Vương.
Khi Xuyên Vương hay tin Mục Chiến bị giết thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ.
“Tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên!”
Xuyên Vương lạnh lẽo nói.
“Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia!”
“Người đâu, lập tức điều tra xem tên tiểu tử đó đang ở đâu!”
Xuyên Vương trực tiếp ra lệnh.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Nơi ở mới của Diệp Phàm bị phủ Xuyên Vương tìm thấy.
Ở Thục Châu, với năng lực của phủ Xuyên Vương việc tìm ra tung tích của một người là điều vô cùng đơn giản.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không cố ý giấu tung tích của mình, muốn tìm ra hắn cũng không khó!
“Ra tay!”
Sau khi biết được tung tích của Diệp Phàm, Xuyên Vương lập tức ra lệnh.
Vừa dứt lời, từng luồng ánh sáng màu đỏ cam đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, bắn về phía nơi ở của Diệp Phàm như những ngôi sao băng.
Ầm ầm ầm!!!
Trong phút chốc, từng tiếng gầm rú truyền ra từ nơi ở mới mà đoàn người Diệp Phàm vừa tìm được.
Những luồng ánh sáng màu đỏ cam này chính xác là đạn tên lửa.
Lúc này, mấy chục viên đạn tên lửa trực tiếp rơi xuống nơi ở của Diệp Phàm san bằng toàn bộ ngóc ngách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng nổ mạnh truyền ra từ nơi này.
Năng lượng ngập trời trực tiếp nuốt chửng lấy nơi đây.
Ngọn lửa bốc lên trời, nguồn năng lượng khổng lồ hình thành một đám mây nấm khổng lồ!
Giờ phút này, toàn bộ Thục Châu đều bị kinh động!