Không ngờ rằng điện Võ Hầu bây giờ lại gần hắn như vậy.
Lúc này Diệp Phàm quyết định phải tiêu diệt điện Võ Hầu!
Đường Sở Sở cũng muốn đi cùng Diệp Phàm, vậy nên hắn cùng Đường Sở Sở, Đại Hổ và Nhị Hổ đi thẳng tới điện Võ Hầu!
Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi.
Không nói một lời, bọn họ bắt đầu chém giết, một mạch giết đến bên ngoài điện Võ Hầu.
“Điện chủ của các người đâu? Bảo cô ta mau cút ra đây!” Diệp Phàm tức giận hét lên.
“Các người dám đắc tội với điện Võ Hầu, điện chủ nhất định sẽ không bỏ qua!” Một cường giả của điện Võ Hầu hét lên.
Phập phập phập! ! !
Diệp Phàm vung kiếm giết chết từng người một.
Soạt!
Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn đại điện trước mặt, tinh thần lực liền cảm nhận được trong đó có một luồng khí tức, rất có thể đó chính là điện chủ của điện Võ Hầu!
“Mọi người giải quyết những người còn lại đi!”
Diệp Phàm nói với đám người Đại Hổ, rồi hắn liền xông thẳng vào đại điện!
Diệp Phàm bước vào trong cung điện, bên trong cực kỳ yên tĩnh, phía trước là một tấm chắn rất lớn.
Sau đó Diệp Phàm xuyên qua cái chắn đi về sau cung điện, đập vài mi mắt là một chiếc giường lớn, trên đó có một người phụ nữ che mặt đang ngồi xếp bằng trên giường.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Không phải ngươi muốn tìm ta sao?”
Người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói.
“Cô là điện chủ điện Võ Hầu?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
Hắn không ngờ điện chủ điện Võ Hầu là một người phụ nữ, hơn nữa nhìn bề ngoài có vẻ cũng không lớn!
Tuổi trẻ vậy đã có thể chưởng quan điện Võ Hầu, có chút bản lĩnh.
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm: “Nếu ta đoán không sai, ngươi là Hộ Quốc Thần Tướng, kẻ đã giết nhiều vị cao thủ của điện Võ Hầu đúng không, Bát Trận Đồ cũng ở trong tay ngươi sao?”
“Đúng vậy, Bát Trận Đồ ở trong tay tôi.”
“Sao? Cô muốn?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Giao ra Bát Trận Đồ, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.”
Người phụ nữ này nói thẳng.
“Cho tôi một con đường sống?”
Diệp Phàm cười nói: “Rất tự tin, nhưng cô cảm thấy cô có thể giết được tôi?”
“Vậy phải thử mới biết được.”
Người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, đôi con ngươi lóe lên tia sáng quỷ dị.
Diệp Phàm lao về phía đối phương, kết quả hắn vừa mới bước ra một bước, dị biến xuất hiện.
“Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoái!”
Điện chủ điện Võ Hầu nói ra tám chữ, đôi tay tạo từng ấn quyết huyền ảo.
Dưới chân Diệp Phàm xuất hiện tám tuyến, tám tuyến này ngang dọc đan xe, hình thành tám phương vị, tám phương vị này bộc phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành một đồ án Càn Khôn Bát Quasi bao phủ Diệp Phàm.
Cảnh tượng xung quanh Diệp Phàm thay đổi, hắn tiến vào trong một không gian kỳ lạ.
Trong không gian này chia làm tám giác, tám giác này đều có một cánh cửa đen như mực.
“Đây là tám cửa trong Kỳ Môn Độn Giáp?”
Diệp Phàm nói.