"Người đứng đầu Long Vương Điện phân điện quận Hoài Giang tham kiến thiếu quân chủ quân Thiên Sách!"
Cung Kiếm chắp tay nói với Diệp Phàm.
"Về chuyện thân phận của tôi, tôi không hy vọng có quá nhiều người biết!"
"Hiểu chưa?"
Diệp Phàm nhìn Lâm Hải, lạnh lùng nói.
Lâm Hải lập tức cảm nhận hơi thở lạnh lùng bao phủ mình, biến sắc, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
"Vâng!"
Lâm Hải gật đầu.
"Đúng lúc lắm, ông phụ trách thu dọn đống thi thể này đi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Khóe miệng Lâm Hải giật giật, mặt đầy hắc tuyến.
Ông ta đường đường là người đứng đâu của một phân bộ sở tuần tra ở quận, vậy mà lại trở thành người nhặt xác, chuyện này thật sự rất mất mặt.
Nhưng hơi thở vừa rồi của Diệp Phàm khiến Lâm Hải không dám nói thêm lời nào!
"Còn ông, xử lý xong Kim thiên sư sẽ đến tìm ông sau!"
Diệp Phàm lại quét mắt về phía Cung Kiếm, sau đó liền đi về phía biệt thự Kim Sơn.
"Tìm tôi?"
Cung Kiếm nghe Diệp Phàm nói vậy thì sửng sốt, không biết thiếu quân chủ của quân Thiên Sách tìm mình làm gì?
"Lâm đại nhân, ông nói xem, quân Thiên Sách có thể tiêu diệt Kim thiên sư không?"
Cung Kiếm nhìn Lâm Hải nói.
"Không biết!"
Lâm Hải lắc đầu.
Nếu là người khác, ông ta nhất định sẽ cảm thấy không thể nào tiêu diệt được Kim thiên sư.
Nhưng hiện giờ quân đoàn trưởng quân Thiên Sách và Thiên Sách Vệ ra tay, vậy thì chưa chắc.
Dù sao quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng bước ra từ biển máu, hơn nữa trong quân Thiên Sách ngoại trừ sự tồn tại tối cao của chiến thần Thiên Sách, bọn họ còn có chiến lực mạnh, không thể tưởng tượng nổi!
Hơn nữa Thiên Sách Vệ, chiến lực càng không cần phải bàn.
"Ông không định đi xem sao?"
Cung Kiếm mỉm cười, đi về phía biệt thự Kim Sơn, ánh mắt Lâm Hải ngưng lại, cũng đi theo.
Đương nhiên bọn họ đều muốn biết, Kim thiên sư và quân Thiên Sách, cuối cùng ai thắng ai thua!
Biệt thự Kim Sơn!
Nhóm người Diệp Phàm đi tới nơi này.
"Ra tay đi, không được để bất kỳ ai chạy thoát!"
Mộ Bạch trực tiếp kêu lên.
Ba ngàn quân Thiên Sách Vệ trực tiếp lao về phía biệt thự Kim Sơn.
"Các người là ai? Dám xông vào biệt thự Kim Sơn!"
Thị vệ trong biệt thự lao ra, chiến đấu với Thiên Sách Vệ.
Tuy thực lực của những người này mạnh, nhưng so với Thiên Sách Vệ thì còn kém xa!
Trong nháy mắt, thủ vệ của biệt thự Kim Sơn đều bị giết từng người một.
Bốn người phụ nữ mặc đồ đen lao ra, trong tay cầm trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng quát: "Dám quấy rầy thiên sư nghỉ ngơi, tìm chết!"
Bọn họ nói xong liền lao về phía Thiên Sách Vệ mà chém giết.
Mà thực lực của bọn họ đều đạt tới Huyền Cảnh.
Bốn cao thủ Huyê Cảnh vừa ra tay, mang lại cảm giác áp bức rất lớn cho Thiên Sách Vệ.
Vụt!
Đột nhiên, một tiếng xé gió chói tai truyền đến.
Một Bạch vung một kiếm, lóe lên thành một tia sáng trắng, lao vào đánh nhau với bọn họ, tiếng kiếm va chạm không ngừng vang lên.
Bốn người phụ nữ kia bị đánh cho liên tục lùi về sau, kêu lên đau đớn, khóe miệng rướm máu tươi.
"Bảo Kim thiên sư kia lăn ra đây!"
Mộ Bạch lạnh lùng quát.
Mà bốn người phụ nữ kia vẫn tiếp tục công kích Mộ Bạch.
Mộ Bạch không chút lưu tình, thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh to lớn, lập tức lao ra.
Giây tiếp theo, Mộ Bạch xuất hiện phía sau bốn người phụ nữ kia.
Mà trên cổ bọn họ lần lượt bắn ra một vệt máu.
Bọn họ trừng to mắt, trực tiếp ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.
Một kiếm của Mộ Bạch, một giây giết chết bốn cao thủ Huyền Cảnh!
"Mộ Bạch, kiếm của ông vẫn nhanh như trước ha!"
Đồ Phu cười nói.
"Hảo Kiếm!"
Diệp Phàm vỗ tay tán thưởng.
"Dám giết tỳ nữ của ta, muốn chết sao!"
Đột nhiên, trong biệt thự truyền ra tiếng quát lạnh lùng, một cơn gió đáng sợ thổi ra.
Một người đàn ông tóc tai bù xù, chỉ mặc một bộ trường bào màu đen lao ra, tung một chưởng về phía Mộ Bạch.
Mộ Bạch sắc mặt ngưng trọng, vung kiểm ngăn lại.
Một chưởng vung ra, kiếm Mộ Bạch bị đánh văng, vang lên tiếng động trầm đục.
Thân thể Mộ Bạch cũng bị đẩy lui, run lên, máu huyết sôi trào, kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này, người đàn ông kia đáp xuống đất, phất ống tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, có cảm giác vô pháp vô thiên.