Tiếng nổ mạnh này kéo dài hơn mười phút.
Nơi ở của nhóm Diệp Phàm đã bị đạn tên lửa nuốt chửng và phá hủy hoàn toàn, biến thành một đống đổ nát!
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đang ở Bách Hoa Lâu tại Thục Châu nghe tiếng nổ lớn thì vội vàng chạy đến.
Khi các cô ấy đến đây, nhìn thấy đống đổ nát trước mặt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thiếu chủ!!!”
“Thiếu chủ!!”
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ nôn nóng hét lên với đống đổ nát, đồng thời huy động người đến dọn dẹp.
Lúc này, một âm thanh trầm đục truyền ra từ đống đổ nát cách đó không xa.
Diệp Phàm đứng lên từ một đống kiến trúc đổ nát bị nổ tung, sắc mặt hắn xám xịt âm trầm, trên người có rất nhiều vết thương nhưng may là không trí mạng.
Mà hai cô gái Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh thì nằm trước mặt Diệp Phàm.
Thực lực Đường Sở Sở không kém lại có Diệp Phàm bảo vệ nên chỉ bị thương nhẹ.
Còn Trần Tiểu Manh, tuy được Diệp Phàm cứu kịp thời nhưng lại bị thương khá nặng, cả người đầy máu hôn mê bất tỉnh.
ra.
“Thiếu chủ!”
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ chạy đến.
“Đưa hai cô ấy ra ngoài đi!”
Diệp Phàm quát.
Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh ngay lập tức được nâng
“Sở Sở em...
!!
“Anh Tiểu Phàm, em không sao, anh xem Tiểu Manh cô ấy thế nào rồi?"
Diệp Phàm vừa mở miệng, Đường Sở Sở đã nhìn Trần Tiểu Manh bên cạnh lo lắng nói.
“Em yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu!”
Diệp Phàm trầm giọng nói, sau đó lấy châm bạc ra chữa trị cho cô ấy.
Khi châm bạc của Diệp Phàm đâm vào cơ thể, chưa được mười giây vết thương của Trần Tiểu Manh đã được khống chế nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn nhìn vào những nơi khác trong đống đổ nát để tìm kiếm những người khác.
Lach cach!!!
Lúc này, trong một đống đổ nát cách đó không xa lại truyền ra động tĩnh.
Diệp Phàm nhanh chóng đi đến, tung ra một chưởng vào bức tường đổ nát thì thấy U Ảnh và Tôn Tiểu Tiểu đang nằm bên trong.
Giờ phút này hai người họ đều bị thương nghiêm trọng, đặc biệt là Tôn Tiểu Tiểu ngay cả hơi thở cũng thoi thóp.
“Thiếu chủ, cô ấy sắp không xong rồi!”
U Ảnh nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thấy thương thế của Tôn Tiểu Tiểu thì cau mày.
Tôn Tiểu Tiểu bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không nhờ U Ảnh bảo vệ cô ấy vào lúc quan trọng, chỉ sợ cô ấy đã sớm bị nổ chết.
Nhưng cho dù là vậy thì giờ phút này Tôn Tiểu Tiểu cũng hoàn toàn thay đổi, trên người vết thương chồng chất, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể còn bị thương nghiêm trọng hơn.
“Người đâu!”
Diệp Phàm hét lên.
Người Bách Hoa Lâu lập tức chạy đến nâng U Ảnh và Tôn Tiểu Tiểu ra ngoài..
“Tiểu Tiểu!”
Cách đó không xa, Đường Sở Sở thấy bộ dạng Tôn Tiểu Tiểu như vậy thì xông tới hét lên.
“Tiểu Tiểu, em sao rồi? Em nhất định phải kiên trì nhé!”
Đường Sở Sở nắm tay Tôn Tiểu Tiểu nói.
Cô và Tôn Tiểu Tiểu làm việc với nhau đã lâu, tuy cô ấy chỉ là thư ký của cô nhưng Đường Sở Sở từ lâu đã xem cô ấy như chị em mình, tình cảm hai người rất sâu đậm.
Hiện giờ nhìn thấy tình trạng này của Tôn Tiểu Tiểu, Đường Sở Sở vô cùng lo lắng.
“Sở Sở em đừng vội, anh sẽ cứu sống cô ấy!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, nhờ anh cả đấy!”
Đường Sở Sở nôn nóng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy ra bốn cây châm bạc đâm vào cơ thể Tôn Tiểu Tiểu, hắn thi triển bốn châm trước trong cửu châm Quỷ Cốc.
Khi Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc xong, thì hơi thở mỏng manh của Tôn Tiểu Tiểu cũng dần dần ổn định lại, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại nghiêm trọng trong cơ thể dưới sự chữa trị của Diệp Phàm cũng bắt đầu khôi phục lại.
Qua hơn mười phút chữa trị, mạng của Tôn Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng được Diệp Phàm kéo về từ quỷ môn quan.
Nếu như gặp bác sĩ khác, chỉ sợ Tôn Tiểu Tiểu đã bị đưa đi nhà tang lễ!
“Anh Tiểu Phàm, thế nào rồi?”
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm thu hồi châm bạc thì hỏi.
“Tính mạng cô ấy xem như bảo vệ, nhưng thương thế nghiêm trọng quá, cần thời gian dài thì mới hồi phục được.
“Còn những vết bỏng trên mặt cô ấy, anh sẽ điều phối một ít dược liệu giúp cô ấy bình phục!”
Diệp Phàm nói từng chuyện một.
“Không sao thì tốt rồi!”
Nghe Diệp Phàm nói xong, trái tim luôn treo lơ lửng của Đường Sở Sở cũng rơi xuống.
Diệp Phàm lại chữa trị thương thế cho U Ảnh một phen.
Dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, vết thương của U Ảnh cũng không còn gì đáng lo nhưng cũng phải tĩnh dưỡng cẩn thận.
“A Cơ đâu?”
“Tìm được cô ta chưa?”