“Dừng lại!” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Hắc Uyên, Thiết Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.
“Các người đang làm gì vậy?” Hắc Uyên lạnh lùng nói.
“Hắc Uyên, quân Thiên Sách đã phản quốc. Chúng tôi nhận được lệnh bắt giữ bọn họ để điều tra. Cậu có muốn bảo vệ họ sao?” Lãnh Quân đáp.
“Phản quốc?”
“Làm sao có thể như vậy? Ai nói như vậy?” Sắc mặt Hắc Uyên tối sầm lại, lạnh lẽo hỏi.
Lãnh Quân trực tiếp lấy ra lệnh bắt giữ, Hắc Uyên đọc xong sắc mặt liền thay đổi.
“Nội Các thế mà lại làm một việc hèn hạ như vậy!” Quân Đao nhìn vào nội dung lệnh bắt giữ, giận dữ nói.
“To gan, dám coi thường Nội Các.”
“Bắt lấy chúng!” Lãnh Quân nhìn Quân Đao rồi quát lên.
Quân Đao, Thiết Thủ lập tức thủ thế tấn công!
“Các người cũng muốn phản quốc à?”
“Tôi nói cho các người biết, hôm nay ai dám giúp đỡ quân Thiên Sách hoặc chống cự, lập tức giết!” Lãnh Quân hét lên.
“Tôi muốn xem kẻ nào dám động vào quân Thiên Sách!”
Đột nhiên, một giọng nói tàn nhẫn vang lên.
Vừa dứt lời, một luồng hơi thở cực kỳ lạnh lẽo và tà ác bao trùm toàn bộ chiến khu!
Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi, thân thể vô thức run rẩy, ánh mắt đều nhìn về giọng nói vừa phát ra.
Chỉ nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ bước tới!
“Tôi cũng muốn xem, ai dám đụng tới quân Thiên Sách?”
Ngay khi phó tổ trưởng tổ Long – Lãnh Quân muốn điều động người của tám quân đoàn và năm chiến khu để bắt Quân đoàn trưởng quân Thiên Sách thì một tiếng quát lạnh như băng vang lên!
Âm thanh lạnh lẽo chói tai, khiến cho những người ở quân doanh run rẩy, ai nấy đều sợ hãi, cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt.
Lúc này, ánh mắt của tất cả đều nhìn ra bên ngoài doanh trại.
Có bóng người đang đi về phía bên này, trên người hắn ta bao phủ sát khí ngút trời, giống như ma qủy giáng thế!
“Thiếu quân chủ!”
Đám người Hoàng Phố Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu nhìn thấy người đến thì kích động hô lên.
Người tới không ai khác chính là Diệp Phàm.
Lúc này, trên người Diệp Phàm tản ra một loại tà khí hung ác, gương mặt thờ ơ, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh như băng, mang lại cho người ta một cảm giác không rét mà run!
“Thiếu chủ quân!”
“Cậu không sao rồi, tốt quá!”
Đám người Mộ Bạch đi tới trước mặt Diệp Phàm, xúc động nói.
“Hắn chính là đệ tử của chiến thần Thiên Sách?”
“Không phải nói máy bay của hắn bị tên lửa tập kích, chết rồi sao?”
“Sao vẫn còn sống”
Dương Thiên Hổ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt u ám hô lên.
Mục Thanh cũng nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
Ngay lập tức, người của tám đại quân và năm chiến khu đều nhìn về phía Diệp Phàm, bàn tán sôi nổi.
“Mạng của tên này cũng lớn thật!”
“Quả nhiên, đệ tử mà ông ấy dạy dỗ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được!”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm nói.
Phó tổ trưởng tổ Long – Lãnh Quân nhìn thấy Diệp Phàm còn sống, gã nhíu mày rồi lập tức rút điện thoại báo cáo.