Ngay khi hộ vệ nhà họ Tô xông về phía đám người Cửu Tiễn hộ pháp, một tiếng nổ vang lên.
Kiếm quang phủ xuống trực tiếp giết chết toàn bộ cường giả nhà họ Tô.
Đám Diệp Phàm nhìn qua thì thấy một người đàn ông trung niên để đầu định, vẻ mặt lãnh khốc, trên người ông ta mặc một bộ áo gió, tay cầm thanh trường kiếm đi tới, xung quanh tản ra kiếm ý sắc bén, khiến cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông!
Tô Định Sơn, Tô Uy và Tô Nhược Tuyết đều kinh ngạc khi trông thấy cảnh tượng này.
“Ông...ông là ai?”
Rất nhanh, Tô Định Sơn đã bình tĩnh lại, ông ta nhìn người đàn ông nói.
“Một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Võng – Kiếm Ngạo!”
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Cửu Tiễn hộ pháp: “Cửu Tiễn, có mấy người này cũng không giải quyết được thì định ăn nói với chủ nhân như thế nào?”
“Người kia không đơn giản!”
Cửu Tiễn hộ pháp nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chẳng qua chỉ là tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, có gì mà không đơn giản!”
“Nhanh chóng giải quyết hắn, chúng ta còn phải lập kế hoạch ngày mai đối phó với điện Long Vương!”
Người đàn ông tự xưng là một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Võng khinh thường quát.
“Đối phó với điện Long Vương?"
Diệp Phàm nghe ông ta nói vậy thì nhíu mày.
Ngày mai là ngày điện Long Vương tổ chức đại hội Long Vương, lẽ nào Thiên Võng định ra tay với điện Long Vương vào lúc này?
“Ông ngon thì ông lên đi!”
Cửu Tiễn hộ pháp lạnh nhạt nhìn Kiếm Ngạo.
“Hừ, xem ra lá gan của cậu càng ngày càng nhỏ, ngay cả thằng ranh vắt mũi còn chưa sạch cũng không dám đối phó!”
Kiếm Ngạo nhìn Cửu Tiễn với vẻ mặt lạnh như băng.
Dứt lời, ông ta vung kiếm giết về phía Diệp Phàm!
Tốc độ thanh kiếm nhanh như tia chớp.
Những người khác chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó thanh kiếm đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, muốn đâm xuyên cơ thể hắn!
Keng!
Ngay khi lưỡi kiếm sắp đâm lên người Diệp Phàm thì bị hai ngón tay kẹp lấy, tiếp đó là tiếng vang thanh thúy.
Chủ nhân của hai ngón tay này chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm dùng tay kẹp lấy khiến thanh kiếm không thể di chuyển thêm!
Cho dù Kiếm Ngạo có dùng bao nhiêu sức lực thì đều không thể khiến cho kiếm tiến thêm nửa bước!
“Mày..”
Kiếm Ngạo nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Răng rắc!
Giây sau, Diệp Phàm đã vặn gãy thanh kiếm.
Hắn nắm chặt nửa mũi kiếm gãy đâm trực tiếp về phía Kiếm Ngạo.
Lập tức Kiếm Ngạo cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt, thân thể ông ta nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng ông ta lùi nhanh thì tốc độ đâm kiếm của Diệp Phàm còn nhanh hơn!
Phut!!!
Chưa tới một giây, hai ngón tay của Diệp Phàm kẹp nửa đoạn kiếm gãy đã đâm xuyên qua cổ họng của Kiếm Ngạo, một chiêu mất mạng!
Kiếm Ngạo trợn trừng mắt, ông ta nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Ông ta không ngờ rằng, người này lại có thể giết chết mình chỉ trong nháy mắt, không cho ông ta bất cứ cơ hội đánh trả nào!
Thực lực của ông ta là Thiên Cảnh thất trọng, vậy mà lại bị một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch giết chết một cách dễ dàng như vậy, nếu tin này được truyền đi, sợ là sẽ chẳng ai dám tin!
Nhưng sự thật chính là như vậy!
Dù cho vị hộ pháp của Thiên Võng này có không cam lòng như thế nào đi nữ, ông ta chỉ có thể nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tô Định Sơn và Tô Uy nhìn Diệp Phàm dễ dàng giết chết người đã diệt mấy trăm cường giả nhà họ Tô chỉ bằng một kiếm, trong lòng hai cha con đều rất hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ thực lực của Diệp Phàm lại mạnh như vậy!
Cửu Tiễn hộ pháp thấy vậy thì nhíu mày: “Rút!”
“Muốn chạy đi đâu?"
Cơ thể Diệp Phàm khẽ động, hắn chắn trước mặt đám người Cửu Tiễn hộ pháp.
Vút vút vút!!!
Cửu Tiễn hộ pháp không nói nhảm, hắn bắn liên tiếp ba mũi tên về phía Diệp Phàm.
Rắc rắc rắc!!
Ba mũi tên sắc bén này vừa lao tới trước mặt Diệp Phàm, thì đã tự động gãy thành hai đoạn.
“Không cần phải phí lực làm gì, chút sức này của mấy người chẳng là gì so với tôi cả!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói với đám Cửu Tiễn hộ pháp, hắn không nhanh không chậm bước về phía đối phương.
“Mày muốn thế nào?”
Cửu Tiễn hộ pháp âm trầm, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Nói cho tôi biết, ngày mai Thiên Võng các người định làm gì với điện Long Vương?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc mày có quan hệ gì với điện Long Vương?”
Cửu Tiễn hộ pháp nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
“Bây giờ tôi đang hỏi anh chứ không phải anh hỏi tôi!”
Diệp Phàm bước lên bóp lấy cổ Cửu Tiễn hộ pháp.
“Mày giết tao đi!”
Cửu Tiễn hộ pháp lạnh nhạt đáp.
Răng rắc!
Ngay sau đó, Diệp Phàm cũng không phí lời, hắn trực tiếp bẻ gãy cổ Cửu Tiễn hộ pháp, tùy ý ném thi thể của hắn ta xuống đất!
Những cường giả khác của Thiên Võng nhìn thấy hai vị hộ pháp đều bị giết, vẻ mặt bọn họ trở nên vô cùng khó coi!
Vụt vụt vụt!!
Lúc này, rất nhiều cường giả của sở Hộ Long và sở tuần tra xuất hiện.
“Lão Tô, ông không sao chứ?”
Người đàn ông dẫn đầu sở Hộ Long từng xuất hiện ở phủ Đoạn Vương, ông ta lo lắng nhìn Tô Định Sơn.
“Tôi không sao, bọn họ đều là người của Thiên Võng, bắt tất cả lại!”
Tô Định Sơn chỉ vào các thành viên Thiên Võng còn lại.
“Bắt hết lại!”
Người đàn ông kia trực tiếp ra lệnh, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm, vẻ mặt ông ta trở nên khiếp sợ nói: “Sao lại là cậu?”
“Chẳng lẽ cậu...
Người đàn ông này cho rằng Diệp Phàm và người của Thiên Võng là cùng một ruột.
“Là cậu ấy đã cứu cháu gái tôi!”
Tô Định Sơn giải thích, ông nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh bạn nhỏ, cảm ơn cậu, hôm nay nếu không có cậu, chỉ sợ cả nhà chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây!”
“Cô ấy là người đại diện của Đường thị, hiện tại không thể chết được!”
Diệp Phàm nói.
“Anh vì lý do này nên mới cứu tôi?”
Tô Nhược Tuyết bĩu môi nói.
“Nếu không thì sao!”
Diệp Phàm liếc Tô Nhược Tuyết một cái rồi đi thẳng ra
ngoài.
“Hừ!”