Thanh kiếm sắc bén kia lao tới, Diệp Phàm ngước mắt, ném Âu Dương Mục xuống đất, đồng thời dùng hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm sắc bén này!
Trong thanh kiếm này chứa lực lượng đáng sợ, nhưng lại bị hai ngón tay của Diệp Phàm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Người cầm chuôi kiếm là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh, đây là sư phụ của tôi, sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
"Cậu to gan thật, dám ra tay với sở trưởng sở tuần tra!"
"Còn không buông tay!"
Dương Mạc xuất hiện, hét lên với Diệp Phàm.
"Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm!"
Sắc mặt Triệu Hữu Dung chợt thay đổi.
Rắc!
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ngón tay bóp nhẹ, tức thì thanh kiếm sắc bén màu đen của đối phương bị hai ngón tay của hắn bóp gãy.
Vút!
Diệp Phàm tiện tay quăng ra, nửa lưỡi kiếm gãy trong kẽ tay hắn bắn về phía Dương Mạc.
Dương Mạc ngây ra như phỗng!
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc, vung thanh kiếm gãy trong tay đánh bay nửa lưỡi kiếm kia.
Trong vài giây ngắn ngủi, Dương Mạc đã lượn một vòng quanh quỷ môn quan, trán túa mồ hôi, cơ thể run bần bật.
"Chàng trai đừng quá ngông cuồng!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Thì sao nào?"
Diệp Phàm khinh thường.
"Là người Long quốc thì phải tuân theo pháp luật Long quốc, cậu tùy tiện giết người là coi thường pháp luật Long quốc ta!"
"Tôi có thể bắt giữ cậu ngay lập tức!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Bắt tôi, dựa vào ông á?"
Diệp Phàm cười khẩy, sau đó ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Sư phụ, giết cậu ta đi!"
Nét mặt Dương Mạc cực kỳ dữ tợn.
Vừa rồi anh ta bị Diệp Phàm dọa sợ suýt tè ra quần, có thể nói hiện tại anh ta hận Diệp Phàm thấu xương.
"Phải đó sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, ông giết nó ngay đi!"
Âu Dương Mục đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói với sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm.
Vèo vèo!
Đột nhiên Diệp Phàm vung tay, hai chiếc đũa trong tay hắn phóng thẳng tới hai người này.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm biến sắc.
Ông ta lập tức lao tới trước người Âu Dương Mục đánh gãy chiếc đũa kia giúp anh ta.
Phụt!
Một chiếc đũa khác đâm xuyên qua cổ Dương Mạc, máu tươi bắn tung tóe.
Dương Mạc mở to mắt nhìn Diệp Phàm, ngã lăn ra đất.
Dương Mạc bị giết, sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.
Âu Dương Mục sợ đến mức liên tục nuốt nước bọt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu..."
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm thấy đệ tử của mình bị giết, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn Diệp Phàm.
"Ông điên thật đấy, không cứu đệ tử của mình mà lại cứu người ngoài!"
Diệp Phàm nhìn sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm, cười gằn.
"Nếu hôm nay Âu Dương công tử chết ở đây thì cậu chết chắc, cả Thiên Hải cũng loạn theo!"
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm lạnh lùng quát.
Ông ta không cứu đệ tử của mình mà cứu Âu Dương Mục bởi vì ông ta biết thân phận của Âu Dương Mục, lại càng biết rõ thế lực phía sau.
Nếu Âu Dương Mục chết, nhà Âu Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là thế lực ẩn sau nhà Âu Dương mới là đáng sợ nhất.
Một khi thế lực phía sau nhà Âu Dương rục rịch, Long quốc sẽ loạn, thậm chí ông ta sẽ bị liên lụy, vì vậy ông ta không tiếc hi sinh đệ tử của mình để cứu Âu Dương Mục!
"Cậu giết đồ đệ của tôi, tôi nhớ kỹ khoản nợ này!"
"Chúng ta đi!"