Bùm! ! !
Diệp Phàm vừa dứt lời, thân thể của hắn đã xuất hiện trước mặt điện chủ của Thánh Điện, rồi tung ra một quyền không thể nào ngăn cản được.
Điện chủ Thánh Điện ngay lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc nồng nặc, đôi cánh sau lưng liền vỗ về phía trước, tạo thành một lá chắn phòng ngự, nhằm chặn lại đòn tấn công của Diệp Phàm.
Thế là nắm đấm của Diệp Phàm đấm thẳng vào đôi cánh, khiến chúng lập tức bị nổ tung!
Đùng! ! !
Sau khi đôi cánh bị nổ tung, điện chủ Thánh Điện liền hộc máu, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì lại bị Diệp Phàm tung một cú đấm xuyên qua người!
Lúc này điện chủ Thánh Điện trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói: “Tộc Thiên Sứ sẽ không bỏ qua cho mày!”
Vừa nói xong, điện chủ Thánh Điện liền tắt thở!
Thế là điện chủ Thánh Điện đã chết trong tay Diệp Phàm, Thánh Điện có lẽ chẳng còn tồn tại được nữa!
Rầm rập! ! !
Điện chủ Thánh Điện vừa chết, bên ngoài núi Côn Lôn đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Hàng ngàn binh lính được trang bị vũ khí xuất hiện ở dãy núi này, nhanh chóng bao vây đám người Diệp Phàm.
Lúc này, thống soái chiến khu Nam Bộ - Nam Cung Linh bước ra.
“Là ông!”
“Ông muốn làm gì?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi Nam Cung Linh.
“Đồ vật trong Long Mạch nằm trong tay cậu sao? Mau giao ra đây!” Nam Cung Linh hét lên.
“Chỉ dựa vào ông mà cũng dám thèm muốn Long Mạch? Ông đúng là không sợ chết mà!” Diệp Phàm khinh thường nói.
“Hộ Quốc Thần Tướng, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng nếu hôm nay cậu không giao đồ vật trong Long Mạch ra, vậy thì tất cả đều phải chết!”
Nam Cung Linh chỉ vào Đường Sở Sở, Đông Phương Hạo Thiên, Huyết Phu, người của sở Hộ Long và quân Ngự Lâm.
Soạt, soạt, soạt! ! !
Vũ khí trong tay binh lính của ông ta ngay lập tức nhắm thẳng vào đám người, chỉ cần nhìn vào hỏa lực cường đại này cũng biết nếu như cuộc chiến nổ ra, những người này sẽ không thể nào chống cự được!
“Ông thật tàn nhẫn!”
“Nhưng ông nghĩ có thể đe dọa được tôi sao?” Diệp Phàm khinh thường nói.
“Cậu cho rằng tôi không dám giết bọn họ?”
Sắc mặt Nam Cung Linh tối sầm lại, đang muốn tấn công, thì chợt từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Dừng tay!”
Ngay sau đó, Long Chiến Thiên dẫn theo Hắc Uyên, Quân Đao và một đội quân xuất hiện ở đây.
“Long Soái!”
Nam Cung Linh nhìn thấy Long Soái, sau đó Long Soái cũng hét lên: “Nam Cung Linh, ông điên rồi sao? Thế mà dám làm ra chuyện như vậy, kẻ nào đứng sau đã sai khiến ông?”
“Ông không cần biết, hôm nay tôi nhất định phải lấy được thứ bên trong Long Mạch.”
“Bắn!” Nam Cung Linh quyết tâm ra lệnh.
Đùng, đùng, đùng! ! !
Đột nhiên có những âm thanh vang lên dữ dội, giống như động đất vậy, làm rung chuyển cả núi Côn Lôn!
Soạt, soạt, soạt! ! !
Lúc này vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Long Chiến Thiên, Nam Cung Linh và những người khác đều đồng loạt nhìn về phía bên ngoài núi Côn Lôn, thì bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.