"Hỏa linh chi ngàn năm?"
Diệp Phàm kinh ngạc.
Hỏa linh chi vốn là dược liệu trân quý hiếm có khó tìm, hỏa linh chi ngàn năm đã là tiến hóa thành linh dược, càng quý hiếm hơn!
Một gốc hỏa linh chi ngàn năm là tài liệu tuyệt vời có thể trợ giúp võ giả nhanh chóng tăng thực lực!
Ngay cả người thường dùng xong cũng có thể trừ bệnh tiêu tai, cường thân kiện thể, sống lâu vài chục năm.
Bởi vậy có thể thấy hỏa linh chi ngàn năm trân quý thế nào!
"Dược liệu trân quý cỡ này lại lấy ra đấu giá từ thiện?"
"Đầu óc ai bị úng nước à?"
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh.
Đấu giá từ thiện, hễ là tiền bạc nhận được thông qua đấu giá đều quyên tặng ra ngoài làm từ thiện hết, bởi vậy chủ nhân cung cấp vật phẩm đấu giá chẳng húp được cái gì.
Hỏa linh chi ngàn năm quý hiếm vô cùng, mang đi đấu giá bình thường, đủ khiến người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu, ít nhất giá trị cũng mấy chục tỷ.
Nhưng hiện giờ lại bị người ta lấy ra làm từ thiện, trong mắt Diệp Phàm thì đầu óc đối phương có bệnh.
"Lúc ấy chúng tôi nhận được tin tức này cùng nghĩ giống như thiếu vậy đó, cho rằng có người nói hươu nói vượn thôi, thế nhưng tiệc tối từ thiện này tổ chức ở nhà họ Trương, một trong ba nhà hào môn siêu cấp ở Thục Châu. Tiếng tăm của nhà họ Trương ở Thục Châu rất lớn, sản nghiệp trải rộng hơn nửa Tây Nam, bọn họ sẽ không tự đạp đổ chiêu bài của chính mình, bởi vậy rất có thể gốc hỏa linh chi ngàn năm này là thật!"
"Nhà họ Trương? Bọn họ hào phóng như vậy à? Bỏ ra một gốc hỏa linh chi ngàn năm làm từ thiện?"
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
"Chuyện này quả thật khiến rất nhiều người khiếp sợ, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết!"
"Chẳng qua tin hỏa linh chi ngàn năm truyền ra đã thu hút rất nhiều người tới đây, không chỉ là thế lực khắp quận Thiên Thục mà một ít đại lão quyền quý ở khu Tây Nam cũng đến, thậm chí còn có người trong giới võ đạo, những người này đều muốn lấy được hỏa linh chi ngàn năm!"
"E rằng tiệc tối từ thiện này sẽ có trò hay để xem!"
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi xem trò thôi!"
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Hắn cũng có hứng thú với gốc hỏa linh chi ngàn năm kia.
Một giờ sau,
Đường Sở Sở đã trao đổi chi tiết chuyện hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh xong, hơn nữa còn chính thức ký kết hợp đồng.
"Ký hợp đồng rồi?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, dò hỏi.
"Vâng, hơn nữa sau này dược liệu tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh cung cấp cho Đường Thị chúng ta chỉ lấy một phần ba giá thị trường, lần này xem như Đường Thị kiếm lớn!"
Đường Sở Sở nở nụ cười, lia mắt về phía Diệp Phàm: "Anh Tiểu Phàm, lần này ít nhiều gì cũng nhờ anh, nếu không chuyện hợp tác đã bị ngâm nước nóng rồi!"
"Việc nhỏ!"
Diệp Phàm cười nói.
Sau đó, bọn họ đi đến nơi ở Hoa Hồng Đỏ đã sắp xếp.
Đường Sở Sở biết Diệp Phàm muốn tham gia tiệc tối từ thiện cũng định đi theo.
"Nếu tham gia tiệc tối từ thiện, chúng ta ăn mặc chính thức một chút, đi mua vài món lễ phục nhé!"
Đường Sở Sở mở miệng.
"Được, đúng lúc em cũng định mua quần áo!"
Trần Tiểu Manh lập tức nói.
Tuy Diệp Phàm không yêu cầu cao với vấn đề ăn mặc nhưng nếu Sở Sở muốn đi mua sắm, hắn đương nhiên sẽ đi theo.
Cứ như vậy, bọn họ đi tới trung tâm thương mại lớn nhất Thục Châu, tìm một cửa hàng thương hiệu rồi đi vào.
"Wow, thật nhiều lễ phục xinh đẹp, chị họ, mau đến xem nè, cái váy này hợp với chị lắm!"
Bọn họ dạo quanh cửa tiệm, đột nhiên Trần Tiểu Manh phấn khóc reo lên.
Đường Sở Sở đang chọn quần áo cho Diệp Phàm, nghe giọng Trần Tiểu Manh thì đi qua.
"Chị họ, nhìn nè, cái váy này xinh phết, hợp với chị lắm!"
Trần Tiểu Manh chỉ vào chiếc váy trắng lấp lánh ánh sáng, kinh ngạc cảm thán.
Chiếc váy này được khảm từng viên kim cương, dưới ánh đèn chiếu rọi càng tỏa sáng bling bling, trông vô cùng loá mắt.
"Chị họ, chiếc váy này mà mặc lên người chị là số dách luôn í!"
Trần Tiểu Manh nói với Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nhìn lễ phục, ánh mắt chớp lóe.
Diệp Phàm đi tới, nói: "Sở Sở, anh cũng thấy cái váy này không tồi, rất hợp với em!"
"Chiếc quá loá mắt, em không hợp đâu!"
Đường Sở Sở lắc đầu.
"Vợ anh vốn dĩ sáng chói nhất, chiếc đầm này chỉ xứng đôi với em thôi!"
Diệp Phàm nói thẳng, lia mắt về phía nhân viên cửa hàng: "Gói chiếc váy này lại cho tôi!"
"Các anh xác định rồi chứ, chiếc váy này có giá hơn bốn mươi triệu lận đấy!"
Nhân viên cửa hàng nghe thấy Diệp Phàm muốn mua lễ phục, sắc mặt trở nên hoảng hốt, không nhịn được nói.
Một chiếc váy đã mấy chục triệu, không phải ai cũng mua
nổi!
"Cô cảm thấy tôi trả không nổi à?"
"Quet thé!"
Diệp Phàm dứt khoát vứt ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Chờ đã!"
Lúc nhân viên cửa hàng chuẩn bị nhận thẻ ngân hàng đi quét thì một đạo giọng nói bỗng vang lên.
Một cô gái ăn mặc sang trọng khí thế phô trương mang theo thị nữ và thị vệ đi đến.
"Bổn quận chúa muốn cái váy này!"
Cô gái ăn diện lộng lẫy chỉ vào chiếc váy rồi nói thẳng, giọng điệu ngang ngược không cho phép người khác từ chối!