Sở Cửu Ca từ chối, mang theo thi thể Sở Thiên rời khỏi nhà họ Sở.
“Sở Cửu Ca, con tiện nhân này, đứng lại cho tao!”
Sở Nam Sơn vô cùng tức giận, ông ta gào lên.
“Ông gọi ai là tiện nhân?”
Sở Hám Thiên nghe Sở Nam Sơn nói, vẻ mặt trầm xuống, đánh thẳng một quyền vào đối phương.
Ầm!!!
Sở Hám Thiên đánh một chưởng khiến không khí như nổ tung, mặt đất rung chuyển, khí thế ngút trời!
Sở Nam Sơn ra tay cản, kết quả cơ thể bị đánh văng, miệng phun ra máu.
Ngay khi Sở Hám Thiên còn muốn ra tay thì bị Sở Thiên Hùng ngăn cản.
“Hám Thiên, đủ rồi!”
Sở Thiên Hùng đè một tay lên bả vai Sở Hám Thiên.
Sở Hám Thiên nhìn lướt qua Sở Thiên Hùng, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Sở Nam Sơn, lần tới còn dám chửi mắng Cửu Ca, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!”
Sở Nam Sơn siết chặt nắm đấm, muốn đuổi theo nhưng bị Sở Thiên Hùng chặn lại.
Bên trong điện của gia tộc họ Sở, Sở Thiên Hùng nhìn Sở Nam Sơn vẫn đang lửa giận ngút trời ở trước mặt: “Nam Sơn, bớt giận!”
“Con trai chết rồi, làm sao mà nguôi giận được?” Sở Nam Sơn lớn tiếng.
Sở Thiên Hùng thản nhiên nói: “Con trai tôi không phải cũng bị chặt đứt một cánh tay sao?”
“Con trai ông, nghe nói là bị chồng chưa cưới của Sở Cửu Ca làm?” Sở Nam Sơn nhìn Sở Thiên Hùng.
“Đúng vậy, nếu không có Sở Cửu Ca thì con trai tôi cũng sẽ không bị chặt đứt một cánh tay, từ một thiên tài biến thành một đứa bỏ đi, cho nên giữa chúng ta có chung kẻ thù!”
Sở Thiên Hùng lên tiếng.
“Ông muốn tôi bắt tay với ông?” Sở Nam Sơn lập tức hiểu ý Sở Thiên Hùng.
“Chẳng lẽ ông không muốn báo thù cho con mình sao?”
“Thực lực của Sở Cửu Ca và Sở Hám Thiên ông cũng thấy rồi đấy, chỉ mình ông thì căn bản báo không được thù, huống chi tộc trưởng vẫn là ông nội của Sở Cửu Ca, ông cảm thấy ông ta sẽ để cho ông giết cháu gái bảo bối của mình sao?”
Sở Thiên Hùng bình tĩnh nói.
Lúc này, ánh mắt Sở Nam Sơn không ngừng lóe lên, nhìn Sở Thiên Hùng: “Ông muốn làm như thế nào?”
Muốn báo thù thì phải giải quyết tộc trưởng trước, để Sở Cửu Ca hoàn toàn không còn ai che chở!
Ánh mắt Sở Thiên Hùng lóe lên một tia lạnh lẽo.
Sở Nam Sơn nghe đối phương nơi như vậy thì giật mình, ông ta trầm giọng nói: “Tôi nghe theo ông hết, miễn sao có thể giết được con tiện nhân Sở Cửu Ca!”
“Được!” Khóe miệng Sở Thiên Hùng nhếch lên, đôi mắt sáng quắc, sâu không thấy đáy.
Ở Long Quốc, tại một nơi tưởng chừng như xa rời khỏi thế tục, có một cung điện.
Trong cung điện này, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đây, nói với một người đàn ông lịch lãm và tràn đầy khí chất học giả trước mặt: "Các chủ, Mai Nhược Sơn đã chết!"
"Mai Nhược Sơn đã chết?"
Người đàn ông lịch lãm bình tĩnh nói, ánh mắt trầm tĩnh, tạo cho người ta cảm giác như xa rời khỏi thế tục!
"Đúng vậy, chết trong tay con trai Diệp Thiên Long!"
Người đàn ông trung niên nói.
"Diệp Thiên Long!"
Xoẹt!
Nghe được ba chữ này, đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông lịch lãm kia rốt cục mất đi sự bình tĩnh, bắt đầu gợn sóng.