Diệp Phàm không trả lời câu hỏi của Ngô Thiên Ân mà trực tiếp ra lệnh.
“Vâng!”
Bóng dáng của Đại Hổ, Nhị Hổ đột nhiên xuất hiện, bọn họ siết chặt nắm đấm, xông thẳng về phía người nhà họ Ngô.
Bịch!!!
Đại Hổ vừa đánh ra một quyền đã đánh xuyên lồng ngực của một hộ vệ nhà họ Ngô.
Còn Nhị Hổ thì một quyền đánh nổ đầu của một hộ vệ nhà họ Ngô.
Tiếp theo, hai anh em này trực tiếp hóa thân thành đồ tể, điên cuồng chém giết người của nhà họ Ngô.
Trải qua trận chiến với Bá Vương Minh lúc trước, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã hoàn toàn lột xác rồi. Lúc trước có lẽ còn hơi không thích ứng được việc giết người, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không có loại cảm giác này nữa, thậm chí bọn họ còn có chút cảm giác hưng phấn!
Chỉ trong nháy mắt, mấy hộ vệ nhà họ Ngô đã bị hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ giết chết rồi.
Ngô Thiên Ân phản ứng lại, hô to: “Lên, giết chết bọn họ!”
Lúc này, một đám hộ vệ nhà họ Ngô và tất cả người của điện Long Vương đều xông lên, vây giết hai người Đại Hổ, Nhị Hổ.
Nhưng cho dù đối mặt với sự bao vây tấn công của mấy trăm người, hai người Đại Hổ, Nhị Hổ vẫn vô cùng mạnh mẽ, giống như hai xe tăng hình người càn quét nghìn quân, đuổi giết những hộ vệ nhà họ Ngô và cường giả điện Long Vương này.
Thậm chí bọn họ ra tay càng hung dữ mạnh mẽ hơn, thần lực trong người bộc phát ra ngoài, mỗi một quyền đều đủ để đánh nổ người ta.
Nắm đấm của hai anh em này còn khủng bố hơn cả đạn pháo, người chạm vào chắc chắn phải chết!
Thấy hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ ác chiến với mấy trăm người lại không hề rơi vào thế yếu, vẻ mặt Trần Thiên Nam và hộ vệ nhà họ Trần đều chấn động.
Còn ba con Ngô Thiên Ân và Ngô Thừa đều sợ đến ngây người.
Năm phút sau, tất cả mấy trăm hộ vệ nhà họ Ngô và cao thủ điện Long Vương phái đến đều bị hai anh em Đại Hổ, Nhị hổ giết chết. Giờ phút này cả người của hai người bọn họ dính đầy máu tươi, sát khí hừng hực, giống như hai đồ tể địa ngục!
Hai ba con Ngô Thiên Ân hoàn toàn ngây dại, đám người Trần Thiên Nam cũng hít ngược khí lạnh.
Ngay sau đó, hai người Đại Hổ, Nhị Hổ đi về phía hai ba con Ngô Thiên Ân.
“Mày… Bọn mày đừng qua đây, ba nuôi tao là chủ phân điện quận Thiên Phủ điện Long Vương, nếu bọn mày dám làm bừa, ba nuôi tao sẽ không tha cho bọn mày đâu!”
Ngô Thừa nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ, vẻ mặt sợ hãi kêu lên.
“Hôm nay cho dù chủ điện điện Long Vương đến cũng không cứu được bọn mày, khỏi cần vùng vẫy nữa!”
Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.
“Người trẻ tuổi, lá gan lớn thật đấy!”
Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng tràn đầy uy nghiêm truyền tới.
Lúc này, bên ngoài nhà họ Ngô có một đám người đi vào. Dẫn đầu là người đàn ông mặt mày như ưng, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, chính là chủ phân điện quận Thiên Phủ của điện Long Vương - Thiết Ưng. Phía sau ông ta có mấy chục cao thủ trên Nhân cảnh thất trọng.
“Ba nuôi, cứu con!”
Ngô Thừa nhìn Thiết Ưng, kêu to.
“Người trẻ tuổi, cậu không để điện Long Vương tôi vào mắt quá rồi nhỉ?”
Thiết Ưng nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh lùng quát, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người, giống như sẽ ăn thịt người!
Soạt!
Diệp Phàm không nói lời dư thừa với đối phương, trực tiếp bày ra nhẫn Long Vương!
Thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay của Diệp Phàm, con ngươi Thiết Ưng co rút, cơ thể run rẩy, khí thế ngang tàng nháy mắt đã tụt xuống.
“Cậu… Cậu là?”
Lúc này, vẻ mặt Thiết Ưng không thể tin nổi nhìn Diệp Phàm.
Ông ta nhận ra đây chính là nhẫn Long Vương mà điện chủ điện Long Vương mới có thể đeo, nhưng sao nhẫn Long Vương này lại ở trong tay Diệp Phàm?
Tên này có quan hệ gì với điện chủ điện Long Vương?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Ánh mắt Thiết Ưng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Ông cảm thấy tôi là ai?”
Diệp Phàm lạnh lùng cười.
“Sao nhẫn Long Vương này lại ở trong tay cậu? Cậu trộm được ở đâu?”
Vẻ mặt Thiết Ưng ngưng lại, nhìn Diệp Phàm quát.
Điện chủ điện Long Vương biến mất nhiều năm, bây giờ đột nhiên nhảy ra một người trẻ tuổi cầm nhẫn Long Vương, Thiết Ưng không thể không nghi ngờ!
“Nói tôi trộm được?”