Nhóm người này mặc trường phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, cho người ta một cảm giác cực kỳ áp bách.
Cầm đầu là một người đàn ông búi tóc dài, ngũ quan củ ấu, mày rậm mắt to, sắc mặt lạnh lùng.
Người này mặc trường bào màu đen, trên áo choàng có thêu năm con rồng vàng, trong tay cầm một thanh kiếm, còn để râu quai nón, có vẻ uy vũ khí phách.
“Tần Chính!”
Ân Nhân Hoàng và Hạ Chu Thiên nhìn người đàn ông này, nhíu mày, sắc mặt đọng lại.
“Ân Nhân Hoàng, lâu rồi không gặp, miệng lưỡi của ngươi càng lúc càng lớn.”
“Còn có ngươi, Hạ Chu Thiên, Hạ thị kéo dài hơi tàn đến tận hôm nay, không thành thật ở nhà còn dám mưu toan cướp Long Mạch, ai cho ngươi dũng khí đó?”
Người đàn ông mặc long bào màu đen này nhìn hai vị tộc trưởng hoàng tộc, không khách khí chửi thẳng mặt, giống như đế vương đang răn dạy thần tử.
Ông ta chính là tộc trưởng Hoàng tộc họ Tần, một trong ba Hoàng tộc ở Long quốc, Tần Chính.
Trong lịch sử mấy ngàn năm của Long quốc, hoàng triều họ Tần là cường đại nhất, năm đó chủ nhân triều Tần, Tần Thủy Hoàng được mọi người xưng là đế vương muôn đời, có thể thấy được sự cường thịnh của Tần triều.
Cũng vì vậy, Hoàng tộc họ Tần là Hoàng tộc mạnh nhất trong mấy Hoàng tộc lớn ở Long quốc, đặc biệt là tộc trưởng hiện tại của hoàng tộc họ Tần Tần Chính. Nghe nói vừa sinh ra đã xuất hiện dị tượng, bị người của Hoàng tộc họ Tần nhận định là Thủy Hoàng chuyển thế, bởi vậy được đặt tên là Tấn Chính.
Từ nhỏ Tần Chính có được thiên phú và tiềm lực cường đại, chưa đến 30 đã kế nhiệm vị trí tộc trưởng của Hoàng tộc họ Tần, làm cho mấy Hoàng tộc lớn khác đều kiêng kị.
Bởi vậy khi Ân Nhân Hoàng và Hạ Chu Thiên nhìn thấy Tần Chính mới lộ ra sắc mặt ngưng trọng như vậy.
Ân Nhân Hoàng quát: “Tần Chính, ngươi đừng có kiêu ngạo, ngươi ta đều là hậu duệ mất nước, ngươi có tư cách gì ra vẻ trước mặt chúng ta?”
Nghe vậy sắc mặt Tần Chính lạnh xuống, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, hư không lóe lên một luồng kiếm mang chói mắt, xé rách không gian, chém về phía Ân Nhân Hoàng.
Kiếm mang khủng bố này buông xuống, Ân Nhân Hoàng biến sắc, vội vàng đánh ra một chưởng, trong tay lóe lên vầng sáng màu vàng, tản ra uy áp hoàng giả.
Đây là khí hoàng giả đặc biệt của Hoàng tộc họ Ân, uy lực khủng bố hơn chân khí bình thường nhiều.
Ầm!!!
Ân Nhân Hoàng vận chuyển khí hoàng giả va chạm với kiếm mang của Tần Chính, phát ra tiếng nổ động trời.
Không khí xung quanh nứt vỡ, năng lượng ngập trời lan tràn tứ phương.
Phụt!
Ân Nhân Hoàng run lên, lùi ra sau mấy chục bước, hộc máu.
Ân Nhân Hoàng bị thương làm sắc mặt của những người khác của Hoàng tộc họ Ân cực kỳ khó coi, người của Hoàng tộc họ Hạ cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm Tần Chính.
“Trong tay ngươi chính là kiếm Thái An, một trong mười danh kiếm?”
Ân Nhân Hoàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Tần Chính, gằn giọng nói.
“Đúng vậy!”
Tần Chính quát, kiếm trong tay ông ta chính là kiếm Thái A, một trong mười danh kiếm cổ đại, uy lực cực cường.
Với thực lực của Tần Chính, cộng thêm kiếm Thái An, chiến lực cộng lại không phải Ân Nhân Hoàng có thể ngăn cản, đương nhiên người của Hoàng tộc họ Ân cũng không ngờ thực lực của Tần Chính lại mạnh như vậy nên có chút sơ suất.
“Ngươi có thể làm ta bị thương hoàn toàn vì kiếm Thái A!”
Ân Nhân Hoàng lạnh lùng quát.
“Ngươi không phục?”
Tần Chính lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên!”
Ân Nhân Hoàng nói, ông ta là tộc trưởng Hoàng tộc họ Ân, không chỉ đại diện cho Hoàng tộc họ Ân, còn đại diện cho mặt mũi của hoàng triều họ Ân, nên không có khả năng phục.