Tô Uy nhớ kỹ tên này.
“Con cũng không còn nhỏ, nếu yêu đương, ba cũng không phản đối!”
“Nhưng nhà họ Tô chúng ta không phải gia đình bình thường, không phải ai cũng có tư cách làm con rể nhà họ Tô!”
Tô Uy nhắc nhở Tô Nhược Tuyết.
“Vâng, con biết rồi.”
Tô Nhược Tuyết chu miệng, nói.
“Đúng rồi, vẫn chưa điều tra ra thủ phạm đứng sau lưng đám người bắt cóc kia, trong khoảng thời gian này con ở lại Đế Đô, đừng chạy lung tung, nếu con xảy ra chuyện gì, ông cụ sẽ lột da ba!”
Tô Uy nghiêm túc nói.
“Vâng!”
Mặc dù trong lòng Tô Nhược Tuyết không muốn, nhưng đành phải đồng ý!”
“A Tam, đi điều tra tất cả thông tin liên quan đến Diệp Phàm!”
Sau đó, Tô Uy nói với người đàn ông đứng bên cạnh.
“Vâng, gia chủ!”
Người đàn ông này gật đầu.
….…
Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.
Biệt thự số 3.
Hai bóng người đi vào nơi này, chính là Hoa n và Khương Vân Hi.
“Ông Hoa, vị thần y kia ở đây?”
Khương Vân Hi nói.
“Ừ!”
Hoa n gật đầu, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa biệt thự mở, Diệp Phàm đi ra.
“Thần y!”
Khương Vân Hi nhìn thấy Diệp Phàm, nhận ra đối phương chính là thần y từng ra tay ở bệnh viện.
“Là ông?”
“Sao ông lại đến đây?”
Diệp Phàm nhìn Hoa n, nói.
“Diệp công tử, lần này tôi đến dẫn theo một người đến gặp cậu!”
“Đây là cháu gái một người bạn cũ của tôi, tên là Khương Vân Hi, lần này con bé đến để bái cậu làm thầy!”
Hoa n chỉ vào Khương Vân Hi, nói.
“Bái tôi làm thầy?”
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, sửng sốt.
“Xin chào thần y, tôi tên Khương Vân Hi, là một bác sĩ, tôi từng xem video cứu người của ngài, vô cùng sùng bái y thuật của ngài, vì vậy cố ý đến đây, hy vọng có thể bái thần y làm sư phụ, truyền thụ y thuật cứu người!”
Khương Vân Hi cúi người nói.
“Xin lỗi, tôi không thu đồ đệ!”
“Cô muốn học y, tìm vị bên cạnh cô là được!”
“Mặc dù y thuật của ông ấy không cao, nhưng dạy cô vẫn thừa sức!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Diệp công tử, con nhóc Vân Hi này chướng mắt y thuật của ông già này, con bé muốn học y thuật có thể khởi tử hồi sinh của cậu!”
Hoa n nói.
“Tôi không dạy được!”
“Cô đi đi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Thần…”
Khương Vân Hi còn định nói thêm, đột nhiên một đoàn người xuất hiện ở đây.
Chính là đám người Long Hồn.
“Mấy người lại là ai?”
Diệp Phàm nhìn đám người này, hỏi.
“Diệp công tử, tổ chức Cô Lang phái U Ảnh đến giết cậu, mong cậu rời đi cùng chúng tôi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Tổ chức Cô Lang? U Ảnh?”
Diệp Phàm lẩm bẩm, nhìn đối phương: “Anh lại là ai?”
“Chúng tôi là thành viên Long Hồn lệ thuộc vào chiến bộ, vâng mệnh bảo vệ sự an toàn của cậu!”
“Hiện tại cậu rất nguy hiểm, xin rời đi với chúng tôi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vội vàng nói.
“U Ảnh kia muốn giết tôi, vậy để hắn đến!”
Diệp Phàm không để ý, nói.
“Sắp chết đến nơi rồi còn ngông cuồng như vậy, anh biết U Ảnh đáng sợ đến mức nào không?”
“Nếu hắn ta ra tay, chắc chắn anh sẽ chết.”
“Nếu muốn sống, nhanh chóng đi cùng chúng tôi!”
Trong đội ngũ Long Hồn, một người phụ nữ đeo kính không vui nhìn Diệp Phàm, quát.
“Vậy hả? Vậy tôi càng muốn xem xem U Ảnh này lợi hại đến mức nào!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Người trẻ tuổi, rất kiêu ngạo!”
Đột nhiên, một giọng nói âm u lạnh lẽo quanh quẩn trong biệt thự.