"Chào Liễu tiểu thư!"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, mở lời chào hỏi.
"Từ lâu tôi đã nghe nói Đường tiểu thư là người xinh đẹp nhất Thiên Hải. Bây giờ gặp mặt, quả nhiên là sắc nước hương trời."
Liễu Như Thị khen Đường Sở Sở.
"Liễu tiểu thư khách sáo rồi!"
"Hai vị này là?"
Sau đó, Liễu Như Thị nhìn sang Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh.
"Chúng tôi đến ăn ké."
Trần Tiểu Manh nói xong liền ngồi xuống.
"Đây là em họ của tôi, còn đây là người yêu của tôi. Hôm nay tôi đưa họ theo cùng, nếu có gì mạo phạm, mong Liễu tiểu thư thứ lỗi!"
Đường Sở Sở nói.
"Không sao, nhiều người náo nhiệt mà."
"Hơn nữa, tôi nghe nói lúc trước đại thiếu gia nhà họ Bạch - một trong những gia tộc quyền thế quận Giang Nam - từng tỏ tình với Đường tiểu thư trước mặt mọi người, nhưng lại bị một thanh niên giết chết. Chắc hẳn người đó là vị công tử này. Tôi rất khâm phục hành động giận dữ vì hồng nhan!"
"Nào, tôi mời vị công tử này một ly!"
Liễu Như Thị nhìn Diệp Phàm, dứt khoát nâng ly uống một ngụm!
"Đừng chỉ uống rượu không, lên món đi!"
"Tôi đói rồi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
Hôm nay hắn đi chơi cùng hai cô nàng cả một ngày, quả thật đã hơi đói bụng.
"Mang thức ăn lên!"
Liễu Như Thị ra lệnh.
Chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đã được mang lên.
Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh không hề khách sáo, bắt đầu ăn.
"Liễu tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi đến đây mời tôi ăn cơm, hẳn là có việc muốn tìm tôi nhỉ?"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, đi thẳng vào vấn đề.
"Đường tiểu thư rất thẳng thắn."
Liễu Như Thị mỉm cười nói: "Quả thật lần này tôi đến Thiên Hải là có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với Đường tiểu thư!"
"Vụ làm ăn gì?"
Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị.
"Tôi muốn toàn bộ quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan ở khu vực phía Nam."
Liễu Như Thị nhấp một ngụm rượu, thẳng thắn nói.
Nghe Liễu Như Thị nói vậy, ánh mắt Đường Sở Sở lấp lóe: "Khẩu vị của Liễu tiểu thư không nhỏ."
"Không biết ý của Đường tiểu thư thế nào? Chỉ cần Đường tiểu thư giao quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan khu vực phía Nam cho tôi, tôi có thể chia cho Đường Thị mười phần trăm lợi nhuận."
Liễu Như Thị nói.
"Lấy toàn bộ quyền đại lý tiêu thụ khu vực phía Nam mà chỉ chia cho mười phần trăm lợi nhuận, cô coi chúng tôi là kẻ ngu đấy à?"
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
"Nhãi ranh, cậu nói chuyện với tiểu thư kiểu gì thế?"
"Chia cho các người mười phần trăm lợi nhuận đã là coi trọng các người rồi."
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Liễu Như Thị nhìn Diệp Phàm, giọng điệu khinh thường.
"Chúng tôi nói chuyện làm gì đến lượt ông xen mồm!"
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.
Một chiếc đũa trong tay hắn phóng ra, đâm xuyên qua miệng của người đàn ông mặc vest này.
Tức thì người đàn ông này kêu gào thảm thiết, ngã lăn ra đất.
.
Ánh mắt của hai người đàn ông vạm vỡ kia chợt đóng băng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bọn họ bày ra tư thế chiến đấu, tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Liễu Như Thị biến sắc, nhìn Diệp Phàm chòng chọc: "Công tử làm vậy không khỏi quá đáng nhỉ?"
"Quá đáng á?"
Diệp Phàm không cho là đúng.
"Liễu tiểu thư, tôi không có ý định giao ra quyền đại lý tiêu thụ đan Trú Nhan, vì vậy đành để cô phải đi một chuyến phí công rồi."
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Liễu Như Thị, nói thẳng.
"Đường tiểu thư có chắc là muốn từ chối tôi nhanh như vậy không?"
"Cô có biết từ chối tôi sẽ hậu quả gì không?"
Liễu Như Thị nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Liễu tiểu thư đang uy hiếp tôi sao?"
Đường Sở Sở nhướng mày.
"Tôi chỉ đang nhắc nhở Đường tiểu thư mà thôi. Mặc dù hiện tại Đường Thị có cây rụng tiền đan Trú Nhan, nhưng các người có giữ được cái cây rụng tiền này hay không thì không chắc đâu."
"Hơn nữa, từ trước tới giờ chuyện mà Liễu Như Thị này muốn làm chưa từng không làm được, bất kể dùng phương pháp gì!"
Liễu Như Thị khẽ nở nụ cười như một mỹ nhân rắn rết, khiến người ta ớn lạnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cô dám uy hiếp vợ tôi?"
Nét mặt Diệp Phàm lạnh lùng, bàn ăn trước mặt bỗng vỡ tan tành.
Ầm!
Hai vệ sĩ lập tức hành động, nhanh chóng xông về phía Diệp Phàm.
Hai người này đều có thực lực Nhân Cảnh tầng hai, cực kỳ mạnh.
Rắc rắc!
Kết quả là nháy mắt bọn họ đã bị Diệp Phàm vặn gãy cổ.
Diệp Phàm duỗi một tay ra bóp cổ Liễu Như Thị rồi nhấc bổng lên, tốc độ nhanh như chớp.
Sắc mặt Liễu Như Thị tái nhợt, cô ta giãy giụa không ngừng.
Bàn tay Diệp Phàm không ngừng bóp mạnh, khuôn mặt của người phụ nữ này càng lúc càng trắng bệch, hơi thở cũng càng lúc càng yếu như sắp tắt thở!
"Thôi quên đi, anh Diệp Phàm tha cho cô ta đi!"
Đường Sở Sở mủi lòng.
Bộp!
Diệp Phàm hất tay ném Liễu Như Thị xuống đất, không mảy may thương hoa tiếc ngọc!
Phụt!
Liễu Như Thị nằm trên mặt đất hộc máu, trông vô cùng nhếch nhác, so với phong thái ngự tỷ cao quý lạnh lùng lúc nãy cứ như hai người khác nhau!
Đột nhiên cửa phòng vip bị mở ra, người phụ trách điện Long Vương ở Thiên Hải là Từ Thiên dẫn người vội vã đi vào.
"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?"
Từ Thiên trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng thấp thỏm bồn chồn.
Hắn ta không ngờ ở địa bàn của mình lại có người dám gây chuyện trước mặt Diệp Phàm, đúng là muốn hại chết hắn ta mà!
"Tôi giao cô ả này cho anh đấy, đừng để cho cô ta sống tốt."
Diệp Phàm hờ hững nói một câu, sau đó đưa Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh rời đi.
"Vâng, thưa thiếu chủ."
Từ Thiên vội vàng đáp lời. Hắn ta nhìn Liễu Như Thị với ánh mắt lạnh như băng: "Con khốn này xém hại chết tao!"
"Anh dám mắng tôi? Anh có biết..."
Liễu Như Thị giận dữ nhìn Từ Thiên, có điều cô ta chưa nói hết câu đã bị Từ Thiên ngắt lời: "Tôi không quan tâm cô là ai. Dám đắc tội thiếu chủ, đúng là tự tìm đường chết!"
"Thiếu chủ đã nói đừng để cho mày sống tốt, vậy thì đừng trách tao!"
Từ Thiên cười gằn.
"Anh... anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi là..."
Liễu Như Thị nhìn nụ cười xấu xa của Từ Thiên thì rùng mình, vội vàng hét lên.
"Tặng con ả này cho các cậu đấy, đừng chơi chết là được!"
Từ Thiên không nghe Liễu Như Thị nói, mà quay sang nói với thuộc hạ của mình.
"Cảm ơn đại ca!"
Nghe Từ Thiên nói vậy, đám đàn em cực kỳ kích động, dùng ánh mắt như sói nhìn Liễu Như Thị rồi lập tức nhào tới.
"Các người dám!"
"Á!"
Liễu Như Thị thấy đám người kia nhào tới, sắc mặt chợt thay đổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tuy nhiên, cô ta có la hét thế nào cũng không thay đổi được kết cục sắp tới.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không biết kết cục của Liễu Như Thị. Ý hắn là bảo Từ Thiên dạy cho người phụ nữ này một bài học, nhưng đối phương lại hiểu nhầm ý của hắn, kết quả...
Về phía Diệp Phàm, sau khi đưa Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh về biệt thự, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục đi ra ngoài.
Cảnh đêm Thiên Hải rất đẹp, náo nhiệt hơn núi Cửu Long về đêm!
Diệp Phàm đi trên phố đêm ồn ào, đột nhiên hơi nhớ mấy vị sư phụ.
Dù sao hắn cũng sống cùng mấy vị sư phụ mấy chục năm, bây giờ đột nhiên xa cách, tất nhiên hắn rất nhớ họ.
Đương nhiên người Diệp Phàm nhớ nhất là đại sư phụ đẹp nghiêng nước nghiêng thành song cực kỳ thần bí!
"Không biết đại sư phụ xuất quan chưa nhỉ? Nếu đại sư phụ xuất quan mà không thấy mình đâu, liệu có buồn không?"
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp hiện ra trong đầu.
Bất tri bất giác hắn đã đi tới trước cửa một quán bar.
Trong quán bar vọng ra tiếng đàn du dương.
Diệp Phàm nghe thấy tiếng đàn này liền đi vào.