Sở Phù Đồ nói xong, ánh mắt ông nhìn về phía Diệp Chấn Đình!
Vụt!
Diệp Phàm nhìn Diệp Chấn Đình, ánh mắt không ngừng thay đổi, hắn đi thẳng về phía đối phương.
Diệp Chấn Đình nhìn Diệp Phàm đi tới, há miệng định nói gì đó, kết quả lại phun ra một ngụm máu tươi, muốn nói cái gì, kết quả hắn lại là một ngụm máu tươi, hơi thở thoi thóp!
Ngay lập tức, Diệp Phàm vọt tới bên người Diệp Chấn Đình, vung ngân châm ra, thi triển Quỷ Cốc cửu châm cứu chữa cho đối phương.
“Các vị, xem xong kịch rồi thì nên giải tán đi!”
Lúc này, Sở Phù Đồ lên tiếng nói với các thế lực lớn đang có mặt ở đây.
Những thế lực này đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó lần lượt rút lui!
Hôm nay, bọn họ quả thật là được xem một vở kịch lớn!
Lúc này, ánh mắt của người trong tộc đều tập trung về phía Diệp Phàm.
Phụt!!!
Không biết qua bao lâu, Diệp Phàm rút châm bạc ra, Diệp Chấn Đình phun ra một ngụm máu tươi, rất nhanh vẻ mặt đã không còn tái nhợt nữa.
Dưới sự trị liệu của Diệp Phàm, độc trong cơ thể Diệp Chấn Đình đã được giải, thậm chí nội thương cũng được chữa khỏi, nhưng bởi vì ông ta trúng độc đã lâu, vậy nên cơ thể vẫn vô cùng suy yếu.
“Cảm ơn!”
Diệp Chấn Đình nhìn Diệp Phàm rồi cảm ơn hắn.
“Không cần cảm ơn, tôi cứu ông chỉ vì muốn biết năm đó ai đã phế bỏ tu vi của cha tôi!”
Diệp Phàm nhìn Diệp Chấn Đình với ánh mắt lạnh như băng, hắn không hề có chút tình cảm nào với người ông nội chưa bao giờ gặp mặt này!
Diệp Chấn Đình thấy ánh mắt Diệp Phàm nhìn mình, trái tim như thắt lại, ông ta đau lòng!
Nhưng ông ta biết tất cả đều do mình tạo nên, không trách người khác được, chỉ có thể âm thầm tiếc hận nói: “Ta cũng không biết năm đó ai đã phế bỏ tu vi của Thiên Long!”
“Ông cũng không biết?”
Diệp Phàm nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Chấn Đình.
“Đúng vậy, người phế bỏ tu vi của cha cháu rất mạnh, nhưng rất lạ mặt, ta chưa bao giờ gặp người này!”
“Lúc trước ta vốn muốn cứu cha cháu, kết quả lại bị đối phương đánh trọng thương, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Long bị phế tu vi!”
Diệp Chấn Đình thở dài nói, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, suy đoán người phế bỏ tu vi cha hắn năm đó là ai!
Hắn nhất định phải tìm ra người này!
Diệp Khiếu Thiên là hung thủ hại hắn tan cửa nát nhà, kẻ là làm hại hắn cửa nát nhà tan, kẻ phế bỏ tu vi cha hắn cũng là hung thủ, bọn họ đều đáng chết!
“Tiểu…Ta biết trong lòng cháu hận ta, ta không trách cháu, tất cả đều là ta tự làm tự chịu, nhưng dù sao thì trong cơ thể cháu cũng chảy dòng máu của nhà họ Diệp, trở về đi, sau này cháu chính là người thừa kế của Diệp thị!”
Diệp Chấn Đình thành khẩn nhìn Diệp Phàm.
“Nếu năm đó ông đã đuổi cha tôi ra khỏi nhà họ Diệp thì bây giờ tôi không có bất cứ quan hệ gì với Diệp thị các người!”
“Ông là ông, tôi là tôi, không cần phải lôi kéo quan hệ gì giữa hai chúng ta!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Diệp Chấn Đình, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.
Sau đó, Diệp Phàm nói với Sở Phù Đồ và Sở Cửu Ca một câu rồi rời khỏi nhà họ Diệp.
“Haiz...”
Diệp Chấn Đình nhìn Diệp Phàm rời đi, ông thở thở dài, cả người trông già đi rất nhiều.
Sau khi Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Diệp thì trở về Hoàng tộc họ Trần.