Diệp Phàm cảm nhận được một sự áp bách cực mạnh.
Diệp Phàm chỉ cảm thấy như vậy từ trên người bảy vị sư phụ.
Người đàn ông mặc đồ trăng chém về phía Diệp Phàm.
Một kiếm khí nhưng tụ thành hình ẩn chứa kiếm ý vô tận, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế, chém về phía Diệp Phàm.
Lúc này đám người Long Chiến Thiên, năm Long lão, Hắc Uyên, Thiết Thủ, Lãnh Sương đuổi đến đây với tốc độ cực nhanh.
Bọn họ vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng ra chiêu, tất cả đều bị chấn động mạnh.
“Lấy khí ngưng hình.”
“Qúa mạnh!”
Ầm!!!
Giây tiếp theo, kiếm khí của người đàn ông kia bay thẳng về phía Diệp Phàm.
“Xong rồi ~”
Lúc này sắc mặt của Long Chiến Thiên cực kỳ khó coi.
Ông ta biết rất rõ người đàn ông mặc đồ trắng kia khủng bố đến mức nào, bởi vì đối phương đến từ nơi đó, còn cực kỳ có tiếng ở nơi đó.
Nếu người này ra tay, top 10 cao thủ trong bảng Tông Sư cũng không ngăn được, đừng nói Diệp Phàm.
Năm Long lão thấy cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên.
Trong đó Diêm Sơn vui sướng nhất, ông ta đang lo không báo được thù, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm tìm chết nên ông ta rất vui mừng.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của ông ta cứng đờ lại.
Kiếm khí của người đàn ông mặc đồ trắng kia sắp dừng trên người Diệp Phàm, hoàn toàn cắt cổ hắn thì trong cơ thể Diệp Phàm truyền ra một tiếng gầm rú.
Ngay sau đó một tiếng rồng ngâm vang lên từ trong cơ thể Diệp Phàm.
Sau đó vô số kim quang bộc phát ra, hóa thành vô số long ảnh phá hủy kiếm khí màu trắng của người đàn ông mặc đồ trắng kia, sau đó long ảnh mang theo long uy lao về phía người đàn ông mặc đồ trắng.
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Ánh sáng vàng lóe sáng, bao phủ Diệp Phàm và người đàn ông mặc đồ trắng, làm người ngoài không thể thấy rõ tình huống của bọn họ.
Một lúc sau, ánh sáng biến mất, Diệp Phàm và người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện.
Diệp Phàm vẫn lạnh lùng đứng ở đó.
Còn người đàn ông mặc đồ trắng kia che lại ngực, phun máu tươi.
Thấy người đàn ông mặc đồ trắng bị thương, năm cao thủ và đám người Long Chiến Thiên ngây ra như phỗng.
Độc Cô Kiếm lại bại bởi một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi?
Không thể nào.
Tên của người đàn ông mặc đồ trắng kia là Độc Cô Kiếm, là cao thủ đứng đầu của gia tộc Độc Cô lánh đời, 18 tuổi bước vào Tông cảnh, chấn động bốn phương, là thiên tài kiếm đạo trong suốt trăm năm qua!
Năm người này bước vào Tông cảnh đã quét ngang hơn nửa Tông Sư võ đạo trong bảng Tông Sư, còn thắng đối thủ với trạng thái nghiền áp.
Nhưng trong lúc Độc Cô Kiếm nổi tiếng bốn phương, bị vô số người sùng bái lại truyền ra tin tức, hắn ta thua.
Đúng vậy, Độc Cô Kiếm bị đánh bại, đối thủ còn trẻ hơn hắn ta.
Tin tức này làm chấn động bốn phương.
Nhưng không ai biết người đành bại thiên tài kiếm đạo này là ai!
Từ đó về sau Độc Cô Kiếm rất ít xuất hiện.
Hôm nay, cách 20 năm, Độc Cô Kiếm lại lần nữa xuất hiện, nhưng lại lần nữa bị đánh bại bởi một hậu bối trẻ tuổi.
Thực sự làm người khó có thể tin.
Ngay cả Long Chiến Thiên cũng chấn động, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
Cho dù là ông ta cũng khó có thể cản được một kiếm vừa rồi của Độc Cô Kiếm, đừng nói làm đối phương bị thương.
Nhưng Diệp Phàm lại làm được.
“Long ảnh vừa rồi… Không lẽ…”
Long Chiến Thiến nghĩ đến gì đó, đồng tử co rụt lại, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
“Cậu…”
Độc Cô Kiếm nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên.
Lúc này Diệp Phàm cũng rất kinh ngạc.
Hắn đang định thúc giục lực lượng thần bí khó có thể khống chế trong cơ thể để chống lại đối phương, nhưng không ngờ trong lúc quan trọng nhất, Long Tỷ trong cơ thể đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn, sau đó bộc phát ra đòn tấn công vừa rồi.
“Ông thua.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ha ha!”
“Không ngờ 20 năm trước tôi thua bởi cha cậu, 20 năm sau tôi lại thua bởi cậu.”
Đột nhiên Độc Cô Kiếm cười lớn.
Lời nói của Độc Cô Kiếm làm đám người Long Chiến Thiên kinh sợ.