“Hoa thiếu chính là đại thiếu của gia đình giàu có số một Đế Đô, ông nội của cậu ấy là viện trưởng ngự y viện, thân phận tôn quý!”
“Cậu ta sao có thể so sánh với Hoa thiếu?”
“Ngay cả một ngón tay của Hoa thiếu cũng không bằng, nhanh bảo cậu ta chút đi!”
Triệu phu nhân khinh thường hừ lạnh.
Người thanh niên trước mặt cô chính là thiếu gia nhà họ Hoa - Hoa Thừa.
Lúc này, Hoa Thừa nhìn thấy Diệp Phàm thì trợn tròn mắt.
Sau khi hắn nghe được lời Triệu phu nhân, trên trán toát cả mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
“Câm miệng!”
Hoa Thừa nhìn Triệu phu nhân quát lớn.
Người đàn bà này lại ở trước mặt Diệp Phàm, nói đối phương không bằng hắn, đây không phải là muốn đẩy hắn vào trong hố lửa sao?
Hắn cũng không muốn giống như đám người Vân Thiếu biến thành một đống xương!
“Hoa. Hoa thiếu làm sao vậy?”
Triệu phu nhân bị Hoa Thừa quát như vậy thì bối rối.
“Bà nói bậy bạ gì vậy? Sao tôi có thể so sánh tôi với Diệp thiếu!”
Hoa Thừa quát Triệu phu nhân.
Hắn lập tức đi tới trước mặt Diệp Phàm với vẻ mặt nịnh nọt: “Diệp thiếu, là tôi không xứng, vừa rồi người đàn bà kia kia là nói hươu nói vượn, cậu ngàn vạn lần đừng để ý!”
“Thì ra anh chính là đối tượng xem mắt của cô ấy!”
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Hoa Thừa.
Vụt!
Sắc mặt Hoa Thừa thay đổi, trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Diệp thiếu, trước đó tôi cũng không biết cô Triệu là người phụ nữ của anh, nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không tới, xin Diệp thiếu tha cho tôi một mạng!”
Lúc này Hoa Thừa sợ tới thiếu chút nữa quỳ xuống.
Hắn lại muốn xem mắt với người phụ nữ của Diệp Phàm?
Đây quả thực là muốn chết!
Mà Triệu phu nhân và Triệu Hữu Dung thấy cảnh tượng như vậy thì đều rất kinh ngạc.
Nhất là Triệu phu nhân, bà không ngờ đại thiếu gia nhà họ Hoa ngồi tít ở trên cao lại khiêm tốn cung kính với một người bình thường như vậy!
Chuyện này khiến cho Triệu phu nhân cảm giác như đang nằm mơ!
“Tôi đáng sợ như vậy à?”
Diệp Phàm nhìn bộ dạng như sắp tè ra quần của Hoa Thừa thì không khỏi bật cười.
“Sợ...... Không đáng sợ, không đáng sợ!”
Hoa Thừa theo bản năng muốn nói đáng sợ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hắn liên tục lắc đầu.
“Được rồi, anh đi đi!”
Diệp Phàm thản nhiên đáp.
“Đa tạ Diệp thiếu!”
Hoa Thừa như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc này, Triệu phu nhân ngây ra như phỗng, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây!”
Diệp Phàm nhìn Triệu Hữu Dung nói một câu rồi trực tiếp rời đi.
“Hữu Dung, cậu ta...Rốt cuộc cậu ta là ai?”
Lúc này, Triệu phu nhân mới phản ứng lại, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn con gái mình.
“Anh ấy không phải người bình thường!”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.
Diệp Phàm cùng Tiền Đa Đa cơm nước xong xuôi, vừa rời khỏi nhà hàng liền nhận được điện thoại của Hoa Hồng Đỏ, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, chạy thẳng tới Bách Hoa Lâu.
Tổng bộ Bách Hoa Lâu ở Đế Đô.