“Sư phụ, sao ba người lại tới đây?”
Diệp Phàm nhìn thấy ba người Long Ngạo thì vô cùng ngạc nhiên.
“Thằng nhóc con nếu muốn gây náo loạn Long Tượng Tông, người làm sư phụ như ta sao có thể không tới chống lưng được, nếu không người khác còn cho rằng con không có chỗ dựa!”
Long Ngạo cười híp mắt nói.
“Long Vương, chiến thần Thiên Sách, Bách Hoa chi chủ!
Tông chủ Long Tượng Tông nhìn về phía ba người này, ông ta lạnh giọng nói: “Không ngờ các người cũng là sư phụ của tên này, chẳng trách hắn ta trẻ tuổi đã có thực lực mạnh như vậy, hóa ra là đồ đệ do mấy người cùng nhau dạy dỗ!”
“Ông hiểu rất rõ chúng tôi!”
Chung Vô Diễm nhìn lướt qua vị tông chủ Long Tượng Tông này.
Năm đó, mấy người tiếng tăm lừng lẫy như vậy, đương nhiên bản ông chủ có nghe nói!”
Nhưng mà các người vạn lần không nên trêu chọc tới Long Tượng Tông ta!
“Trăm nghìn năm qua, bất cứ kẻ nào đối đầu với Long Tượng Tông chỉ có một kết quả, đó là chết!”
“Các người cũng không ngoại lệ!”
Tông chủ Long Tượng Tông uy nghiêm quát lớn.
“Thế sao? Vậy hôm nay để tôi thử xem ngọn núi lớn như Long Tượng Tông các người có thể rung chuyển hay không!”
Tiêu Thiên Sách lạnh lùng quát, trên người tản ra một luồng sát khí đáng sợ.
“Phí lời với họ làm gì, đánh luôn đi!”
Chung Vô Diễm hô lên, dẫn đầu xông tới.
Long Ngạo và Tiêu Thiên Sách cũng lần lượt theo sau, đám Long Quân ở phía sau cũng ra tay, bọn họ phải đánh một trận chiến lớn với Long Tượng Tông!
“Long Tượng Trận!”
Đột nhiên, tông chủ Long Tượng Tông phất hai tay, một lá cờ vẽ đủ loại hoa văn bay ra sáng bừng trong không trung.
Ầm!!!
Tiếng nổ lớn từ lá cờ bắn ra những tia sáng phóng về bốn phương tám hướng của Long Tượng Tông.
“Trận kỳ!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nhìn chằm chằm vào lá cờ.
Trận kỳ là một loại công cụ điều khiển trận pháp, có thể đạt được hiệu quả khi trận pháp xuất hiện!
Ầm Ầm Ầm!!!
Lúc này bên trong Long Tượng Tông truyền ra tiếng nổ vang, từng bóng Chân Long và Voi khổng lồ bay lên không trung.
Những Chân Long và Voi khổng lồ này hợp lại với nhau tỏa ra ánh sáng chói mắt, bao phủ tất cả đám người Diệp Phàm.
Giây tiếp theo, một trận pháp lớn xuất hiện, đám Diệp Phàm đều bị vây ở bên trong.
“Không xong, là trận pháp!”
Chung Vô Diễm nhíu mày nói.
Ở bên trong trận pháp, Chân Long và Voi khổng lồ đang tấn công về phía đám người Diệp Phàm.
Đám người Long Ngạo, Tiêu Thiên Sách lần lượt ra tay ngăn cản.
Ầm ầm ầm!!!
Ngay lúc này, một chuỗi tiếng nổ vang lên.
Uy lực của trận pháp này vô cùng mạnh, cho dù cả Long Ngạo, Tiêu Thiên Sách và Chung Vô Diễm ra tay cùng lúc thì cũng khó mà phá hủy được.
“Trận pháp này không đơn giản, bây giờ làm thế nào?”
Tiêu Thiên Sách trầm giọng nói.
“Sợ gì, không phải chúng ta còn có thằng nhóc thối này ở đây à? Đi theo Tiêu Dao Tử học lâu như vậy, nên dùng rồi!”
Long Ngạo liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói: “Nhóc con, mau nghĩ cách phá đại trận này!”
Lúc này Diệp Phàm đang chăm chú quan sát đại trận, hắn thi triển thuật pháp của Qủy Cốc, hai tay đánh ra từng đạo ấn quyết vào trong trận phá, trong miệng cũng đọc những thuật ngữ khó hiểu, sức mạnh tinh thần cường đại lan rộng tới đại trận.
“Tìm thấy rồi!”