Sau khi Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở rời khỏi tộc Lạc Thần thì bắt đầu tìm một chỗ để trị liệu. Nhưng dù Diệp Phàm dùng mọi cách vẫn không thể cứu được Đường Sở Sở.
Hiện tại căn nguyên thân thể Huyền Âm của Đường Sở Sở bị lấy đi cũng giống như mạng sống bị cướp đoạt. Đây là thương tổn không thể cứu vãn, ngay cả Diệp Phàm có giỏi y thuật tới đâu cũng không thể làm gì. Trừ khi hắn thi triển được toàn bộ Cửu U Hoàn Hồn Châm thì may ra có thể.
Nhưng hiện tại Diệp Phàm chỉ có thể thi triển ra châm đầu tiên của Cửu U Hoàn Hồn Châm, không có tác dụng!
Nhìn thấy Đường Sở Sở dần chết đi, Diệp Phàm ôm chặt đối phương: “Sở Sở, em không thể chết được, em còn chưa gả cho anh mà, anh không cho em chết!”
“Anh Tiểu Phàm, xin lỗi em không thể làm vợ anh được!”
“Nếu em mất rồi, anh phải chăm sóc bản thân mình thật tốt!”
Đường Sở Sở nằm trong lòng Diệp Phàm lưu luyến nhìn anh.
“Không, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu!”
“Bây giờ anh sẽ đưa em tìm Tam sư phụ, ông ấy sẽ có cách thôi!”
Diệp Phàm nói xong định ôm cô đi nhưng bị Đường Sở Sở ngăn lại.
“Anh Tiểu Phàm, cơ thể em em biết, em sắp chết rồi em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!”
Đường Sở Sở cầm tay Diệp Phàm chân thành nhìn hắn.
“Sở Sở, xin lỗi là do anh không tốt, nếu không phải do anh về muộn thì em cũng sẽ không bị gia tộc Đàm Đài bắt đi càng sẽ không thế này!”
Diệp Phàm áy náy nói.
“Anh Tiểu Phàm, em không trách anh, muốn trách chỉ có thể trách trưởng lão trong Điện Bồng Lai kia. Nếu phải do ông ta thì có lẽ sức mạnh thân thể Huyền Âm trong cơ thể em sẽ không bị cưỡng ép kích phát. Càng sẽ không bị khí Huyền Âm xâm nhập vào linh hồn đánh mất thần chí, cũng không xảy ra chuyện như bây giờ!”
“Tất nhiên nếu không có ông ta có lẽ em đã chết trong tay gia tộc Đàm Đài từ lâu rồi, đều là số cả!”
Đường Sở Sở nhẹ nhàng nói.
“Trưởng lão Điện Bồng Lai?”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: “Sao lại thế? Chẳng lẽ em mất thần chí là do trưởng lão Điện Bồng Lai làm hại?”
“Lúc trước em bị bắt tới gia tộc Đàm Đài, bọn họ muốn em chôn cùng thiếu tộc trưởng nhưng không ngờ đột nhiên có một vị cường giả xuất hiện xưng là trưởng lão điện Bồng Lai. Không biết ông ta làm gì khiến cho thân thể Huyền Âm trong cơ thể em bị cưỡng ép bạo phát. Sức mạnh đó quá lớn khiến linh hồn em bị lực Huyền Âm khống chế, cuối cùng giết sạch gia tộc Đàm Đài. Mà trưởng lão đó thấy em như vậy cũng bỏ chạy!”
Đường Sở Sở nói.
Nghe xong, vẻ mặt Diệp Phàm trầm xuống, ánh mắt lóe ra tia lạnh lẽo, ẩn chứa sát ý vô tận!
“Đông Phương Hạo Thiên, mấy người đi thăm dò Điện Bồng Lai đi!”
Diệp Phàm phân phó xong, kiên định nhìn Đường Sở Sở: “Sở Sở ai giết người của anh, anh không bỏ qua, anh sẽ khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn!”
Mấy tiếng sau, Đông Phương Hạo Thiên, Hiên Viên Bất Bại trở về, nói: “Chủ nhân, Điện Bồng Lai chính là tông môn lớn nhất đảo Bồng Lao, từ xa xưa đồn rằng tổ tiên của Điện Bồng Lai là vị tiên chân chính. Mà đảo Bồng Lai cũng theo đó trở thành nơi tu tiên truyền kỳ thời xưa!”
“Đúng rồi, chủ nhân, ngày mai điện Bồng Lai sắp tiến hành sắc phong tân thánh nữ, bọn họ mời toàn bộ thế lực trên đảo Bồng Lai tới tham gia!”
Lúc này, Đông Phương Hạo Thiên nói thêm.
Rầm!
Diệp Phàm lạnh lùng trong mắt lóe lên.
“Chủ nhân, tôi còn biết được một tin có ích với phu nhân!”
Hiên Viên Bất Bại đột nhiên nói.
“Tin gì?” Diệp Phàm mở miệng.
“Tương truyền trong điện Bồng Lai có một gốc tiên dược do tổ tiên để lại, được coi là bảo vật truyền thừa tới tận ngày nay!”
Hiên Viên Bất Bại nói.
“Tiên dược!”
Diệp Phàm khựng lại, ánh mắt hắn sáng lên.