Mất đi tông chủ và trụ cột, cộng thêm phần lớn thực lực của Long Tượng Tông đã hao hết ở bia Long Tượng, cho dù là tông môn cấp Thiên cũng không cản được sự tàn sát của đám người Diệp Phàm.
Chưa đến 10 phút, mấy ngàn đệ tử của Long Tượng Tông, bao gồm cả các trưởng lão hộ pháp đều bị giết sạch.
Lúc này trong Long Tượng Tông, xác chết la liệt, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Sắc mặt của Phó Thiên và vài vị trưởng lão hiệp hội lánh đời đều rất nặng nề.
Một tông môn lánh đời cấp Thiên đã không còn?
Việc này truyền ra chỉ sợ cũng không ai tin tưởng.
Cho dù là đệ tử Long Tượng Tông cũng không ngờ sẽ có ngày bọn họ phải chịu khổ kết cục diệt tông.
Sau khi Diệp Phàm tiêu diệt Long Tượng Tông đã cho người đi vơ vét hết tất cả tài nguyên tu luyện trong Long Tượng Tông.
Một tông môn đỉnh cấp truyền thừa hơn ngàn năm, tài nguyên tu luyện của Long Tượng Tông không ít, bây giờ đều về tay Diệp Phàm.
“Nhóc con, đủ tàn nhẫn, diệt người ta còn dọn sạch bảo bối của người ta.” Long Ngạo trêu chọc.
“Không phải do Ngũ sư phụ dạy con sao?”
Diệp Phàm cười nói.
“Nhãi ranh, đừng nói bậy hủy hoại danh tiếng của Long Vương ta đây.” Long Ngạo trợn mắt nói.
“Thiếu chủ, người nhìn xem.”
Lúc này Cơ Như Yên lấy ra một ngọc bội giao cho Diệp Phàm.
“Ngọc Rồng!”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Lúc trước Diệp Phàm đã có được bảy viên ngọc Rồng, không ngờ bên trong Long Tượng Tông cũng có một viên.
“Ngọc Rồng?”
Tiêu Dao Tử nhìn ngọc Rồng, ánh mắt lóe lên, Diệp Phàm: “Con đã tập kết được mấy viên rồi?”
“Thêm cái này nữa là tám viên.”
Diệp Phàm nói.
“Nhãi ranh, con đã tập kết xong tám viên ngọc Rồng rồi? Vậy tương đương chỉ thiếu một viên cuối cùng là đủ chín viên ngọc Rồng, có được bảo tàng sau lưng ngọc Rồng?”
Long Ngạo ngạc nhiên nói.
“Tập kết đủ chín viên ngọc Rồng, thực sự có bảo tàng sao?”
Diệp Phàm nói.
“Tập kết được chín viên ngọc Rồng thì có thể tìm được bảo tàng truyền lưu ngàn năm trong truyền thuyết, không ai biết là thật hay giả, nhưng không có gió sao có lửa, có truyền thuyết này, có lẽ chưa chắc là giả.”
Tiêu Dao Tử nói.
“Là thật hay giả, chờ tập kết đủ chín viên ngọc Rồng thì sẽ biết, chỉ thiếu một viên cuối cùng, chỉ cần tìm được nó thì có thể cởi bỏ bí ẩn này.”
Long Ngạo bĩu môi.
“Ta sẽ cho Bách Hoa Lâu dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của viên ngọc Rồng cuối cùng.”
Chung Vô Diễm nói.
“Cảm ơn Thất sư phụ.”
Diệp Phàm cúi người nói.
“Đúng rồi, vài vị sư phụ, mọi người đều xuống núi, vậy Nhị sư phụ và Tứ sư phụ đâu? Bọn họ cũng xuống núi ạ?”
Diệp Phàm dò hỏi.
Tiêu Dao Tử gật đầu nói: “Bọn họ đều có chuyện phải làm nên tạm thời không thể đến.”