Kết quả đối phương vừa mới xông đến trước mặt Diệp Phàm đã bị hắn bóp chặt cổ nhấc lên.
“Mày… Mày muốn làm gì?”
Cao thủ Lâm phiệt khiếp sợ nói.
Hắn ta không ngờ thực lực của thanh niên này lại khủng bố như vậy, có thể áp đảo hắn ta trong nháy mắt!
“Làm gì? Tất nhiên là giết rồi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tao là người của Lâm phiệt, một trong chín phiệt ở Long quốc, mày dám giết tao?”
Vị cao thủ Lâm phiệt này vội vàng tự báo thân phận, muốn uy hiếp Diệp Phàm.
Nhưng hắn ta không ngờ sau khi báo xong thân phận, Diệp Phàm càng thêm lạnh lùng: “Thì ra là người Lâm phiệt, vậy càng thêm đáng chết!”
Nói xong Diệp Phàm bẻ gãy cổ tên cao thủ này!
Hoa n nhìn Diệp Phàm dễ dàng chém giết người của Lâm phiệt, trong lòng vô cùng chấn động.
Chín phiệt Long quốc là quái vật khổng lồ cực kỳ đáng sợ, ngay cả các hào môn thế gia ở Đế Đô cũng không dám chọc vào, Diệp Phàm lại ra tay giết chết người của Lâm phiệt, sự quyết đoán và can đảm này làm người cảm thấy xấu hổ!
Lúc này lại một đám người xuất hiện, cầm đầu là Tel, thiên tài của Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh, đi theo anh ta là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng.
“Lại là mày?”
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?”
Diệp Pham nhìn lướ qua Tel, đối phương há miệng, không nói lên lời.
“Cậu chính là y giả làm Tel tiên sinh không thể nói chuyện?”
Người đàn ông nước ngoài tóc vàng nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Tôi là lãnh sự vương quốc Anh thường trú ở lãnh sự quán quận Thiên Thục, hiện tại tôi ra lệnh cho cậu làm Tel tiên sinh bình thường lại, nếu không tôi sẽ lập tức phản ánh lên chính phủ Long quốc, làm bọn họ chế tài cậu!”
Người đàn ông tóc vàng nói.
“Chế tài tôi?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bốp!!!
Hắn vung tay tát bay người này ra ngoài.
“Chế tài thì chế tài!”
Diệp Phàm khinh thường nói, liếc nhìn Tel: “Đời này làm thiên tài câm đi!”
Nói xong rời khỏi đây.
Tel nhìn Diệp Phàm rời đi, không ngừng há mồm nhưng lại không nói nên lời.
“Chết tiệt!”
Vị tổng lãnh sự này bụm mặt, tức giận chửi tục.
“Lập tức liên hệ chính phủ Long quốc, tôi phải báo cáo bọn họ!”
Vị tổng lãnh sự này tức giận nói.
Diệp Phàm vừa rời khỏi thì gặp được một người đàn ông, đối phương là người cầm đầu đội ngũ do Qủy Cốc phái ra tham gia đại hội y đạo.
“Thiếu chủ, cuối cùng cũng tìm được ngài!”
Người đàn ông này kích động nói.
“Sao ông biết thân phận của tôi?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Lúc trước thiếu chủ nói chuyện với Phong Vô Ngân tôi đã có suy đoán, bây giờ xem ra ngài đúng là đệ tử mới của Cốc Chủ!”
“Đệ tử Trịnh Thiên bái kiến thiếu chủ!”
Người này quỳ gối kêu to.
“Đứng lên đi!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, Cốc Chủ còn khỏe không?”
Trịnh Thiên đứng dậy, chờ mong hỏi.
“Yên tâm, ông ấy rất khỏe!”
“Bây giờ Qủy Cốc sao rồi?”
Diệp Phàm nói.
“Bẩm thiếu chủ, bây giờ Qủy Cốc do trưởng lão tám bộ thống lĩnh, nhiều năm nay các đệ tử vẫn luôn dốc lòng tu hành, nhưng…”
Trịnh Thiên nói, đột nhiên biến sắc.