Nữ Hoàng Băng Tuyết vung tay không tung chưởng, thiên địa đóng băng, đánh nát thân thể đám oán linh.
Một phút sau, hơn trăm oán linh ở đây đều bị Nữ Hoàng Băng Tuyết tiêu diệt sạch.
Đám tu hành kia vô cùng chấn động, thầm nuốt nước bọt.
“Cảm ơn cô nương ra tay cứu giúp, không biết cô nương đến từ đâu, tên tuổi như nào, có thể làm quen được không? Tại hạ là Hách Liên Thiên, đến từ gia tộc Hách Liên của thế giới Thông Thiên.”
Một nam tử đẹp trai, thực lực Nguyên Anh tầng bảy đi đến, nói lời cảm ơn.
“Ngươi muốn ta làm người phụ nữ của ngươi?”
Sắc mặt của người đàn ông này thay đổi, vô cùng xấu hổ, hắn ta đang định lên tiếng, kết quả Nữ Hoàng Băng Tuyết nói thẳng: “Đáng tiếc ta đã có hôn phu, ngươi không có cơ hội.”
Nói xong Nữ Hoàng Băng Tuyết trở lại bên cạnh Diệp Phàm, Hách Liên Thiên giật mình, nhìn về phía Diệp Phàm, đồng thời nhìn thấy bên cạnh còn có một người đẹp tuyệt sắc, trong lòng nảy lên sự ghen ghét.
Không ngờ cái tên bình thường này lại có được hai người đẹp tuyệt sắc như vậy, hơn nữa một vị trong đó còn là yêu nghiệt, thực lực mạnh mẽ, thật làm người hâm mộ ghen tị hận.
“Xin chào công tử, ta tên Hách Liên Thiên.”
Hách Liên Thiên chào hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp rời đi.
Hành động này của Diệp Phàm làm sắc mặt Hách Liên Thiên tối lại, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Một đại thiếu của gia tộc Hách Liên thế giới Thông Thiên, đứng thứ 185 trong bảng yêu nghiệt như hắn ta lại bị người làm lơ, điều này làm hắn ta cực kỳ khó chịu. Cảm giác như bị người vả mạnh một cái, hơn nữa bên cạnh đối phương còn có hai người đẹp tuyệt sắc càng làm Hách Liên Thiên cảm thấy không cân bằng.
Hách Liên Thiên lấy ra một ngọc giản truyền tin, gõ từng hàng tin tức vào trong đó.
Diệp Phàm không biết, bởi vì hắn làm lơ, lại tăng thêm một kẻ địch cho chính mình.
Ba ngày trôi qua.
Đám người Diệp Phàm vẫn không phát hiện được gì.
Đường Sở Sở nói: “Anh Tiểu Phàm, tiếp tục tìm như vậy cũng không phải cách.”
Nữ Hoàng Băng Tuyết nói: “Đừng để bổn hoàng gặp lại tên oán linh kia, nếu không bổn hoàng sẽ làm hắn ta sống không bằng chết.”
Đúng lúc này, cách đó không xa có mất bóng người phi về hướng nào đó, bọn họ đều là người tu hành đến từ các thế giới khác nhau.
“Bọn họ đi làm gì vậy?”
Nữ Hoàng Băng Tuyết tò mò hỏi.
“Có lẽ phát hiện gì đó có liên quan đến tử trủng.”
Diệp Phàm vội vàng đuổi theo.
Ba người Diệp Phàm đi theo đám người đến một thung lũng.
Một người đàn ông xõa tóc, quần áo tả tơi ngồi xếp bằng trong thung lũng này, trên người không còn hơi thở, hiển nhiên đã chết.
Trong thung lũng tràn ngập ngọn lửa đỏ hồng, bao phủ người đàn ông kia.
Uy lực của ngọn lửa này cực mạnh, không gian bị đốt cháy dần biến hình, nhưng thi thể của người đàn ông kia không hề thay đổi.
Bên ngoài thung lũng có khoảng mấy trăm người tụ tập, tất cả đều trên Kim Đan.
“Người kia là ai?”
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
“Không lẽ là người chết ở chiến trường cổ?”
Nữ Hoàng Băng Tuyết lên tiếng.
“Không thể nào? Từ chiến trường đến nay đã hơn vạn năm, sao thi thể của ông ta có thể bảo trì hoàn hảo không hao tổn gì như vậy?”
Diệp Phàm cảm thấy rất khó tin, hắn bước vào chiến trường cổ lâu như vậy, gặp không ít binh khí trên những bộ xương khô do những cao thủ ở chiến trường cổ để lại, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy một thi thể hoàn chỉnh như vậy, đừng nói thi thể, ngay cả hài cốt hoàn chỉnh cũng không thấy.
Bởi vậy Diệp Phàm rất khó tin người đàn ông này sẽ là cao thủ chết trận ở trận đại chiến kia.