“Vương ngự y, người bớt giận, chúng tôi sẽ...”
Ngay lập tức, bà cụ Đường sợ đến mức định giao công thức của đan Trú Nhan.
Nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
“Muốn nghiên cứu ra thuốc trường sinh cho bệ hạ, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mấy người, đừng chạy tới đây cướp thành quả của người khác, hành vi không biết xấu hổ như thế này cũng xứng được xưng là ngự y? Đúng là mất mặt giới thầy thuốc!”
Diệp Phàm nhìn vị ngự y vương triều, không chút khách khí mắng
“Ranh con, lại là mày!”
“Lá gan của mày cũng to lắm, dám mắng ngự y đương triều!”
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Câm miệng!”
Bà cụ Diệp đen mặt, quát Diệp Phàm.
“Này cậu, cậu lại định hại chết nhà họ Đường chúng tôi sao?”
Dương Ngọc Lan mắng Diệp Phàm.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Người trẻ tuổi, có vài lời không thể nói linh tinh, cậu có biết những lời vừa rồi sẽ mang tới hậu quả gì cho cậu không?
Vương ngự y trầm mặt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ tức giận.
“Hậu quả, tôi cũng rất muốn biết có hậu quả gì?”
Diệp Phàm cười xem thường.
“Ranh con, mày chết chắc rồi, mày...”
Bộp!!!
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm hét lớn, nhưng vừa mở miệng đã bị Diệp Phàm tát một bạt tai, nửa hàm răng văng ra ngoài.
“Thanh Lai!”
Vương ngự y thấy đồ đệ của mình bị đánh, ông ta tức giận chỉ vào Diệp Phàm: “Cậu...”
Lúc này, Vương ngự y bị chọc tức tới không nói nên lời.
Bộp!!!
Diệp Phàm cũng không hề khách khí, tát luôn Vương ngự y một bạt tai.
“Vương ngự y!”
Vẻ mặt của hai người đàn ông đi cùng Vương ngự y thay đổi.
Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sát khí, trực tiếp tấn công Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa vung tay, hai người họ lập tức bay ngược ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu.
“Mày...thằng oắt con, mày dám đánh lão ngự y, lão già này nhất định sẽ bẩm báo lên bệ hạ, chu di cửu tộc!”
Lúc này Vương ngự y vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.
“Tùy ông!”
Diệp Phàm cũng không để ý.
“Vương ngự y, ngài bớt giận!”
Lúc này, Đường Chính Đạo vội vàng chạy lên đỡ ông ta.
“Hừ!”
“Còn cả nhà họ Đường các người, lão già nãy sẽ nhớ kỹ nhục nhã ngày hôm nay!”
Vương ngự y hất thẳng cánh tay đang đỡ của Đường Chính Đạo ra, mang theo đồ đệ và hai người đàn ông kia rời khỏi nơi này!
“Thằng ranh kia, mày gây ra tội lớn rồi, đánh ngự y đương chiều là tội chết.”
“Một khi bệ hạ tức giận, đừng nói tới cậu, cả nhà họ Đường cũng sẽ bị chu di cửu tộc!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, không kiềm chế được tức giận nói.
“Đúng là khốn nạn, cậu chính là sao chổi của nhà họ Đường chúng tôi!”
“Cậu cút ngay cho tôi!!!”
Bà cụ Đường chỉ thẳng vào Diệp Phàm, tức giận quát.
“Bà xã, chúng ta đi!”
Diệp Phàm kéo Đường Sở Sở rời khỏi đây.
Lúc này, bà cụ Đường tức tới thở không ra hơi.
“Mẹ, mẹ bớt giận!”
Đường Chính Nhân vội vàng bước lên đỡ.
“Tất cả đều do cô con gái ngoan của anh tìm được cái thứ vô liêm sỉ, cậu ta phải khiến cho họ Đường tan cửa nát nhà thì mới chịu bỏ qua!”
Bà cụ Đường tức giận mắng luôn cả Đường Chính Nhân.
“Mẹ, mẹ đừng lo, bây giờ con sẽ đi liên hệ với Vương ngự y, nghĩ cách xoa dịu cơn giận của ông ấy!”
Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.
“Chính Đạo, con mau đi, dùng mọi cách để làm Vương ngự y bớt giận, cho dù là đưa công thức đan Trú Nhan cho ông ấy!”
Bà cụ Đường vội vàng nói.
“Con biết rồi!”
“Nhưng mà mẹ, không thể cho thằng oắt kia ở bên Sở Sở nữa!”
“Con muốn tìm cho Sở Sở một mối hôn sự mới, mẹ thấy thế nào?”
Đường Chính Đạo nói.
“Kết hôn với người khác? Con tìm được người nào thích hợp chưa?”
Bà cụ Đường nhìn Đường Chính Đạo nói.
“Có, con tìm được một người, dù là thân phận địa vị hay là năng lực thì đều thuộc bậc anh tài trẻ tuổi của Long Quốc, cực kỳ xứng đôi với Sở Sở.”
“Hơn nữa, nếu như Sở Sở thành đôi với cậu ấy thì nhà họ Đường chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa vững chắc, trở thành gia tộc hạng nhất ở Long Quốc là không thành vấn đề!”
Đường Chính Đạo nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Bà cụ Đường lập tức vui mừng.
“Em ba, người mà em nói là ai? Giỏi như vậy sao?”
Dương Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Chị dâu, trước tiên em phải giữ bí mật, đợi chắc chắn thì sẽ nói cho mọi người biết!”
Đường Chính Đạo đáp.
“Em ba, Sở Sở có tình cảm rất sâu đậm với Tiểu Phàm, con bé sẽ không chấp nhận người đàn ông khác đâu!”
Đường Chính Nhân nhíu mày nói.
“Anh cả, thằng oắt kia không quyền không thế, căn bản không xứng với Sở Sở nhà chúng ta, hơn nữa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chỉ cần anh chị đồng ý thì cho dù Sở Sở không chấp nhận thì cũng chẳng làm gì được!”
“Anh cả, anh không thể vì cậu ta chữa khỏi chân cho mình mà cho phép chúng nó được!”
Đường Chính Đạo khuyên nhủ Đường Chính Nhân.
“Nói không sai, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Sở Sở không muốn cũng không được!”
“Chính Đạo, mối hôn sự này giao cho con đó, nhất định phải thành!”
Bà cụ Đường nghiêm nghị nói.
“Vâng!”
Đường Chính Đạo gật đầu đáp.
Bên kia, Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Đường, trở về biệt thự ở Thiên Hải
“Dì Thẩm!!!”
Diệp Phàm vừa bước vào đã nhìn thấy một vị phu nhân.
Người này chính là hầu gái của mẹ Diệp Phàm – Thẩm Nhan.
Sau khi Diệp Phàm mang Thẩm Nhan từ thành phố Giang trở về Thiên Hải, hắn nhờ Xuân Lan sắp xếp chỗ ở, còn tìm chuyên gia tới chăm sóc!
“Tiểu Phàm!”
Thẩm Nhan mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
Sau mấy ngày dưỡng thương, thân thể Thẩm Nhan cơ bản đã khôi phục, so với lúc ở thành phố Giang, Thẩm Diễn thì giống như hai người khác nhau!
“Dì Thẩm, dì ở đây có quen không, có cần thêm thứ gì không?”
Diệp Phàm nhìn Thẩm Nhan nói.
“Ở đây cái gì cũng có, lại có người chăm sóc, dì không cần thêm gì cả!”
“Nhưng mà Tiểu Phàm, biệt thự to như vậy chỉ có một mình dì, có phải lãng phí quá không, hay là dì đổi chỗ ở khác nhé!”
Thẩm Nhan nói.
“Dì Thẩm, dì cứ yên tâm ở đây đi, bây giờ cháu không thiếu tiền, dì không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc đâu!”
“Mấy năm nay dì chịu khổ rồi, bây giờ dì cũng nên hưởng thụ thôi!”
Diệp Phàm cười đáp.
“Nếu như bà chủ thấy được bây giờ cháu có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Thẩm Nhan vui mừng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm, dì có biết rốt cuộc năm đó ai đã ra tay với nhà họ Diệp không?”
“Ba mẹ cháu có kẻ thù không”
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
Hiện tại Bách Hoa Lâu vẫn chưa tra ra được người đứng sau, thế nên Diệp Phàm hỏi thử xem có tìm được manh mối gì từ Thẩm Nhan không!
“Chuyện này có lẽ là liên quan tới thân phận của ông chủ!”
Thẩm Nhan trầm mặc đáp.
“Thân phận của ba cháu?”
Diệp Phàm sững người.
“Chuyện tới nước này, cháu cũng nên biết một số chuyện!”
Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.
“Chuyện gì?”
Diệp Phàm dò hỏi.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một bí mật lớn sắp được hé lộ.
“Thật ra, ông chủ không phải người thành phố Giang, ông ấy tới từ Đế Đô, cũng là người thừa kế của gia tộc cổ xưa thần bí ở Đế Đô!”
Thẩm Nhan nói.
“Chuyện này...”
Nghe vậy, Diệp Phàm kinh ngạc.
“Năm đó, ông chủ và bà chủ yêu nhau, nhưng lại bị nhà ông chủ phản đối.”
“Ông chủ vì bà chủ, không chỉ từ bỏ thân phận người thừa kế, còn cắt đứt quan hệ với người nhà, mang theo bà chủ tới thành phố Giang sống, sau này ông chỉ lập nên nhà họ Diệp, đồng thời cũng sinh ra cháu!”
Thẩm Nhan nhìn Diệp Phàm nói.
“Dì Thẩm, những gì dì nói đều là thật sao?”
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.
“Những chuyện dì vừa nói đều là do bà chủ nói với dì, hoàn toàn là sự thật!”
Thẩm Nhan gật đầu đáp.
“Dì Thẩm, dì nghi ngờ người diệt nhà họ Diệp năm đó có liên quan tới gia tộc của ba cháu sao?”
Diệp Phàm thấp giọng nói.
“Dì chỉ cảm thấy hẳn là có chút quan hệ, cụ thể như thế nào thì dì không rõ!”
Thẩm Nhan nhẹ giọng đáp.
“Vậy dì Thẩm có biết ba cháu đến từ dòng họ nào không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Cái này thì dì không nắm được!”
Thẩm Nhan lắc đầu.
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm không ngừng lóe lên.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Xuân Lan.
“Xuân Lan, giúp tôi điều tra một chút, ở Đế Đô có gia tộc nào họ Diệp không?”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Vâng thưa thiếu chủ!”
“À đúng rồi thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin tức, quân chủ quân Bạch Hổ đã phái một ngàn binh sĩ tinh nhuệ hướng về Thiên Hải, không đến một tiếng nữa sẽ đến nơi.”
“Bọn họ hẳn là tới tìm thiếu gia, có cần thuộc hạ triệu tập người của Bách Hoa Lâu chặn đường họ không?”
Xuân Lan hỏi.
“Quân Bạch Hổ?”
“Một mình tôi đối phó với bọn họ là đủ rồi, các cô không cần ra tay!”
Diệp Phàm hững hờ đáp.
“Thiếu chủ có muốn tôi lấy danh nghĩa Bạch Hoa Lâu cảnh cáo quân chủ quân Bạch Hổ?”
Xuân Lan nói.
“Không cần đâu, muốn chết thì cứ để cho bọn họ tới!”
Diệp Phàm nói xong thì cúp máy.
“Dì Thẩm, cháu còn có chút chuyện, cháu đi trước đây!”
“Hôm khác cháu lại tới thăm dì!”
Diệp Phàm nói với Thẩm Nhan rồi rời khỏi biệt thự.