Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh.
Ông ta dứt khoát hộ tống Âu Dương Mục rời khỏi đây.
Diệp Phàm nhìn Âu Dương Mục bằng ánh mắt lạnh như băng, đang định ra tay thì Khương Vân Hi túm lấy tay hắn: "Diệp thần y, tôi thay Âu Dương Mục xin lỗi anh, anh tha cho anh ta đi!"
"Quan hệ giữa cô và Âu Dương Mục rất tốt à?"
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
"Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi không tệ, anh ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Lần này anh ta vì tôi mới đến Thiên Hải, nếu anh ta chết ở đây thì tôi sẽ áy náy bất an."
Khương Vân Hi nói khẽ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, có phần mủi lòng.
"Cô rất lương thiện. Tôi nể mặt cô tha cho gã!"
"Ăn cơm thôi!"
Diệp Phàm cười khẽ.
Sau đó bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chỉ có Diệp Phàm ăn ngon lành, Khương Vân Hi và Triệu Hữu Dung đều sầu lo.
Sau khi ăn xong, Triệu Hữu Dung đi trước.
"Để tôi đưa cô về."
Diệp Phàm nói với Khương Vân Hi.
"Cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi gật đầu.
Bọn hắn thanh toán, sau đó đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng.
Có điều khi hai người đi tới chỗ chiếc xe McLaren, chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì hai mắt Diệp Phàm chợt đóng băng, đồng thời hắn kéo Khương Vân Hi lùi lại.
Ầm!
Khi hai người lùi về phía sau, chiếc xe sang trọng này nổ tung tại chỗ.
Năng lượng ngút trời lan ra, nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi mấy mét xung quanh.
Lúc này bốn bề vang lên tiếng hét chói tai.
Khương Vân Hi ngây ra như phỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, một con dao găm tanto thình lình xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, đâm về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, hệt như tia chớp, khiến người ta không phát hiện ra được!
Nhưng lạ là Diệp Phàm đã biến mất tại chỗ!
Người cầm dao găm tanto biến sắc, lập tức muốn lùi lại.
Kết quả là hắn ta bị Diệp Phàm bóp cổ.
"Nói đi, mày là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Phụt!
Người này rên một tiếng, khóe miệng chảy máu đen, chết ngay tại chỗ.
Hắn ta ngậm thuốc độc trong miệng.
Diệp Phàm ném đối phương xuống đất, gọi một cuộc điện thoại.
"Cô có sao không?"
Sau đó, Diệp Phàm đưa mắt nhìn Khương Vân Hi.
"Tôi không sao. Diệp thần y, vừa rồi cảm ơn anh!"
Khương Vân Hi hoàn hồn. Cô nhìn Diệp Phàm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cô không cần cảm ơn tôi, bởi vì quả bom kia nhằm vào tôi!"
"Tôi phải xin lỗi là cô mới đúng!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Vì sao lại có nhiều người muốn giết anh như vậy?"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt trong trẻo lộ vẻ tò mò.
"Chắc là vì tôi quá đẹp trai nên người ta ghen tỵ!"
Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Phì!