Tu La nhìn đám người Thiên Tông quát.
Ngay lập tức, đám người Thiên Tông bỏ chạy tứ tán!
“Bốn vị sư phụ lợi hại!”
Diệp Phàm vỗ tay nhìn bốn vị sư phụ.
“Không chịu nổi một kích!”
Tu La khinh thường nói.
“Tiểu Phàm, ông ta nói bảo vật là có ý gì?” Chung Vô Diễm tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Không biết, cha con cũng không để lại cho con thứ gì!”
Diệp Phàm lắc đầu, cũng không hiểu ra sao!
“Có lẽ là năm đó cha con chiếm được bảo vật gì, bị tên kia nhớ thương, ông ta cho rằng cha con giao lại bảo vật cho con, cho nên mới muốn ra tay!”
Tiêu Thiên Sách lên tiếng nói.
“Có thể để tông chủ của một trong Ẩn Thế Thập Tông tự mình ra tay, bảo vật này hẳn không đơn giản!”
Long Ngạo bĩu môi.
“Làm sao? Ông cũng muốn?”
Chung Vô Diễm trừng mắt nhìn Long Ngạo.
“Đâu có? Tôi là loại người như vậy sao?”
Long Ngạo đứng đắn nói.
Cộp! Cộp! Cộp
Ngay sau đó, lại có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông mặc trường bào thêu họa tiết rồng xuất hiện.
Quốc chủ, Long Chiến Thiên nhìn người này, vẻ mặt bọn họ đều thay đổi, Long Ngạo nhìn người này thì ánh mắt lóe lên.
“Long Phong bái kiến đại hộ pháp!”
Người đàn ông này đi tới trước mặt Long Ngạo, cung kính nói.
Ặc?
Diệp Phàm nghe thấy đối phương gọi như vậy thì sửng sốt.
“Ngươi tới làm gì?”
Long Ngạo lạnh lùng nhìn người này.
“Thuộc hạ phụng lệnh tộc trưởng, đến đây mời đại hộ pháp quay trở về tộc!”
Đối phương khom người nói.
“Mời ta trở về? Ha ha!”
Long Ngạo khinh thường nói: “Ta đã sớm đã không còn là người nhà họ Long, về đâu?”
“Tộc trưởng nói, người vĩnh viễn là đại hộ pháp của nhà họ Long, chuyện năm đó…”
“Đủ rồi!”
Không đợi người này nói xong, Long Ngạo đã lạnh lùng ngắt lời.
“Trở về nói cho vị kia, Long Ngạo ta đã sớm rời khỏi nhà họ Long, ta và bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, về sau đừng tới làm phiền tới ta nữa!”
Long Ngạo nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt lạnh lẽo, ông lớn giọng quát: “Cút!!!”
Nghe Long Ngạo ra lệnh, vẻ mặt người đàn ông thay đổi, ánh mắt khõe lóe lên, cuối cùng ôm quyền hành lễ với Long Ngạo, sau đó xoay người rời đi!
“Nhà họ Long?”