Đối phương chỉ bắn chín mũi tên, không một ai sống sót dưới chín mũi tên này.
Vậy nên tự xưng là Cửu Tiễn!
“Ông rất khá, có thể khiến tôi bắn liên tục năm mũi tên mới trúng được!”
Cửu Tiễn hộ pháp nhìn Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.
“Xem ra hiện tại Thiên Võng có không ít cường giả nhỉ!”
“Đúng là đổi giang sơn mới xuất hiện nhân tài!”
“Khụ khụ!!!”
Bạch Ưng Long Quân lạnh nhạt nhìn Cửu Tiễn rồi ho khan một trận.
Mà vị Cửu Tiễn hộ pháp này trực tiếp đi về phía Bạch Ưng Long Quân.
Thuộc hạ của Long Quân đều bị cường giả Thiên Võng cuốn lấy không thể phân thân!
Vút!!!
Ngay khi Cửu Tiễn chuẩn bị bắt lấy Bạch Ưng Long Quân thì lại có một tiếng xé gió truyền đến.
Tiếng xé gió này không phải mũi tên nhọn, mà là tới từ một cây châm bạc còn nhỏ hơn vô số lần.
Châm bạc như mũi tên bắn về phía Cửu Tiễn hộ pháp.
Lúc này, hai mắt Cửu Tiễn hộ pháp trừng lớn, hắn không kịp bắn tên, chỉ có thể vung trường cung trong tay.
Châm bạc siêu nhỏ lại xuyên thủng trường cung được đặc chế trong tay hắn.
Răng rắc!
Cây trường cung lập tức gãy nát, trở thành đồ bỏ đi!
Vẻ mặt Cửu Tiễn hộ pháp lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn quanh, nói: “Rút lui!”
Cửu Tiễn hộ pháp ra lệnh một tiếng, trực tiếp rút lui.
Ba vị Thiên Vương cũng có biểu cảm tương tự, bọn họ đứng dậy rút quân, các cường giả Thiên Võng khác cũng ngừng chiến đấu.
“Long Quân đại nhân, ông không sao chứ?”
Lúc này, điện chủ phân điện Long Vương ở quậnThiên Thục – Từ Xuyên bước nhanh tới, lo lắng hỏi.
“Xin hỏi vị cao nhân nào vừa ra tay?”
Ánh mắt Bạch Ưng Long Quân nhìn xung quanh.
“Đi thôi!”
Diệp Phàm ở phía xa thản nhiên nói.
Cây châm bạc vừa rồi là do hắn bắn ra, nhưng hiện tại hắn cũng không có ý định gặp mặt vị Long Quân này.
“Đi!”
Bạch Ưng Long Quân kêu vài tiếng thấy không ai xuất hiện, ánh mắt ngưng tụ rồi trầm giọng nói.
Đoàn người bọn họ cũng nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, phủ Xuyên Vương.
Khi Xuyên Vương chuyện xảy ra trong tiệc từ thiện, vẻ mặt ông trầm xuống, giận dữ quát: “Gọi Lý Nguyên tới đây, nếu ông ta không đến thì không cần phải làm cái chức quận trưởng nữa!”
Chưa đến mười phút, Lý Nguyên đã xuất hiện ở phủ Xuyên Vương.
“Xin lỗi vương gia, vừa rồi tôi đột nhiên té xỉu, chậm trễ việc Vương gia giao phó, xin Vương gia giáng tội!”
Lý Nguyên trực tiếp quỳ xuống nói với Xuyên Vương.
“Hừ, Lý Nguyên ông cũng thật biết kiếm cớ đấy!”
“Ông sợ thương hội Thiên Long uy hiếp, lẽ nào không sợ bổn vương sao?”
“Có tin bây giờ bản vương lấy mạng của ông hay không?”
Xuyên Vương hung ác nói.
“Vương gia bớt giận!”