“Giám sát Dương!”
“Sao ông lại đến đây?”
Triệu Thiên Lâm nhìn về phía người đàn ông trung niên, sắc mặt nghiêm lại, nói.
“Tôi đến bắt người!”
Dương Phong lạnh nhạt nói.
“Bắc người? Đội giám sát các ngươi muốn bắt ai?”
Triệu Thiên Lâm sửng sốt.
“Hắn!”
Dương Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là Dương Phong, nhị gia nhà họ Dương, một trong mười ba hào môn lớn của Đế Đô, chú của Dương Mạc.
Ông ta còn có một thân phận khác, là một trong chín giám sát của sở giám sát!
Sở giám sát chia thành năm bộ, năm bôn phụ trách từng mảng khác nhau.
Đứng trên năm vị đội trưởng chính là chín giám sát.
Chín giám sát có quyền điều động năm bộ, là sếp lớn của sở giám sát.
Tất nhiên đứng trên các giám sát còn có bốn giam lão, thống lĩnh chín giám sát và năm bộ.
Trên bốn giam lão là cục trưởng sở giám sát.
Sở giám sát là một trong ba sở lớn nhất Long Quốc, độc lập ngoài triều đình và chiến bộ, có chức trách giám thị tất cả các quan viên và thế lực trên khắp Long Quốc, có quyền lực cực lớn, tương đương với đôi mắt của người cầm quyền Long Quốc, bởi vậy không ai dám đắc tội!
Là một trong chín giám sát của sở giám sát, thân phận địa vị của Dương Phong cực cao.
Cũng nhờ ông ta, cả nhà họ Dương mới có cơ hội trở thành một trong mười ba hào môn lớn ở Đế Đô.
Một người thành tiên, gà chó lên trời!
Triệu Thiên Lâm nghe vậy, sắc mặt thay đổi: “Giám sát Dương, ông muốn bắt cậu ấy? Tại sao?”
“Sở giám sát muốn bắt người còn cần lý do?”
“Từ khi nào chiến bộ quản rộng như vậy?”
Dương Phong liếc nhìn Triệu Thiên Lâm, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Triệu Thiên Lâm thay đổi, lại không có cách nào phản bác.
Y cầm soái lệnh có thể mệnh lệnh những người khác, nhưng sở giám sát là ngoại lệ.
Thậm chí chỉ cần một câu của sở giám sát, có thể quyết định tôi phản quốc của một người, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có!
“Nhãi ranh, với thân phận của một giám sát, tôi tuyên bố bắt cậu, nếu cậu dám phản kháng, giết không tha!”
Dương Phong nhìn về phía Diệp Phàm, quát to.
“Giám sát Dương, sở tuần tra muốn mang người này đi!”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngay sau đó, lại có một đoàn người xuất hiện.
Cầm đầu là một người đàn ông mặc trường bào màu đỏ, tản ra hơi thở cực nóng, một đôi con ngươi lập lờ như lửa cháy, hơi thở cực mạnh!
“Sở trưởng Thiên Viêm, sao ông lại ở đây?”
Dương Phong nhìn người đàn ông mặc đồ đỏ, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.
“Bái kiến sở trưởng Thiên Viêm!”
Triệu Thiên Lâm nhìn thấy người này, cung kính hô to.
Người đàn ông mặc đồ đỏ này chính là sở trưởng sở tuần tra Thiên Viêm, một trong năm sở trưởng của sở tuần tra, ngoài ra ông ta còn có một thân phận đặc thù khác, đó là thuật sĩ trong truyền thuyết!
Không sai, sở trưởng Thiên Viêm này cũng là một vị thuật sĩ!
Thuật sĩ cực kỳ hiếm thấy, sở trưởng Thiên Viêm chính là một trong số các thuật sĩ hiếm hoi của Long Quốc, thực lực rất mạnh.
Chính vì vậy, dù là ở sở tuần tra hay bên ngoài, chỉ cần biết được thân phận của người này đều vô cùng cung kính!
Lúc này, ngay cả Dương Phong cũng mang theo vài phần cung kính.
“Giám sát Dương, tôi vâng lệnh đến đây bắt người này, bởi vậy ông không thể dẫn hắn đi!”
Sở trưởng tuần tra Thiên Viêm nói.
“Sở trưởng Thiêm Viên cũng đến bắt người này?”
Dương Phong kinh ngạc nói.
“Đúng vậy!”
Sở trưởng Thiêm Viêm nói thẳng.
“Nếu vậy tôi giao người này cho đại nhân!”
Dương Phong nói.
Mặc dù ông ta không muốn giao Diệp Phàm ra, nhưng dù là thân phận hay thực lực, người này đều cao hơn ông ta, ông ta không muốn giao cũng phải giao.
Hơn nữa đối phương cũng đến bắt giữ Diệp Phàm, giao tên nhóc này cho sở tuần tra, hắn cũng chỉ có một con đường chết!
Nếu đã vậy, việc gì phải đắc tội với sở tuần tra!
“Dẫn đi!”
Sở trưởng Thiên Viêm nhìn Diệp Phàm, nói thẳng.
“Chờ đã!”
Đột nhiên, đội trưởng tiểu đội Long Hông đứng sau Triệu Thiên Lâm đứng dậy ngăn cản.
“Cậu là ai?”
Sở trưởng Thiên Viêm nhìn về phía đối phương.
“Tôi là Hứa Càn, đội trưởng tiểu đội bảy Long Hồn!”
Người đàn ông này lên tiếng.
“Người của Long Hồn?”