Hắc Uyên khủng bố hơn Thiết Thủ rất nhiều, trong chín Long Vệ, Hắc Uyên đứng top 3, là một cao thủ võ đạo chân chính!
“Hắc Uyên, sao ông lại ở đây? Long Soái sai ông đến?”
Vị cao thủ Long tổ kia nói.
“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói chuyện với ta?”
Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra uy áp vô hình.
Sắc mặt của vị cao thủ Long tổ kia thay đổi, cảm thấy hít thở không thông, những người khác cũng biến sắc.
“Lần này chúng tôi vâng lệnh của trưởng lão Nội Các đến truy nã tên hung đồ gây nguy hại cho Long quốc, nếu ông ngăn cản, tương đương trở thành kẻ địch với Nội Các, với toàn bộ triều đình!”
“Hắc Uyên, ông xác định ông và Long Hồn gánh vác được tội này sao? Đến lúc đó nếu bên trên hỏi tội, cho dù là Long Soái cũng không giữ nổi ông!”
Sắc mặt của cao thủ Long tổ này cực kỳ khó coi.
“Ngươi uy hiếp ta?”
Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra hơi thở khủng bố!
“Này, mấy người nói xong chưa?”
Đột nhiên, Diệp Phàm lên tiếng.
Ầm!
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú bộc phát ra từ trong cơ thể của Diệp Phàm, một kình khí vô hình tản ra.
Chiếc võng được làm từ kim tơ tằm ngàn năm bị chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn!
Đám người Long tổ, sở giám sát, sở tuần tra đều sợ ngây người.
“Không thể nào?”
Sắc mặt của vị giám sát kia thay đổi, nói.
Cho dù là cao thủ Địa cảnh đứng đầu cũng không phá hủy được độ cứng rắn của chiếc võng kim tơ tằm này, sao tên này lại có thể dễ dàng phá hủy nó như vậy?
Không lẽ đối phương là cao thủ Thiên cảnh?
Không có khả năng!
Vị giám sát này lập tức loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hai mươi mấy tuổi đã là cao thủ Thiên cảnh, tuyệt đối không có khả năng!
Chắc chắn người này đã dùng phương pháp đặc thù để phá hủy chiếc võng.
“Chỉ bằng chiếc võng này cũng muốn tôi bó tay chịu trói, các người khinh người quá rồi đấy!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Cho các ngươi ba giây biến mất trước mặt tôi, nếu không giết không tha!”
Sau đó Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Diệp Phàm vừa dứt lời, tất cả cao thủ của Long tổ, sở giám sát, sở tuần tra đều biến sắc.
“Nhãi ranh, chờ đó cho tao!”
“Hôm nay nể mặt Hắc Uyên, tha cho mày một mạng!”
“Kiêu ngạo như vậy, đã vậy…”
“Thôi…”
Diệp Phàm đang định dạy cho đám người này một bài học, kết quả Hắc Uyên lên tiếng chặn lại.
“Ông muốn giúp bọn họ?” Diệp Phàm liếc nhìn Hắc Uyên.
“Nếu cậu xảy ra xung đột với bọn họ, hậu quả sẽ rất rắc rối, ngay cả chiến thần Thiên Sách cũng không cứu được cậu!”
Hắc Uyên nói.
“Hậu quả gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng, nói.