Tại một nơi khác ở Thục Châu, Phong Vô Ngân ngồi uống rượu với vẻ mặt u ám.
"Chủ nhân, đã tìm được nơi người Quỷ Cốc dừng chân, hình như bọn họ chuẩn bị rời đi!"
Lúc này, một người đàn ông đi đến trước mặt Phong Vô Ngân báo cáo.
"Ra tay đi, bắt hết bọn họ, không được để cho một ai chạy thoát!"
"Đã đến thì phải lợi dụng triệt để chứ!"
"Chờ đến khi tôi bắt được Quỷ Cốc, lấy được thứ kia, hoàn toàn kiểm soát được lực lượng kia trong cơ thể, tôi muốn xem vị tiểu sư đệ này của tôi còn đối kháng với tôi kiểu gì!"
Phong Vô Ngân uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng hừ mũi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Trong chiến khu Tây Bộ.
Nguyên Hạo đứng đó, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
"Thống soái, chuyện căn cứ quân sự kia bị xâm phạm không phải là lỗi của một mình ngài, sao lại phạt một mình ngài chứ? Lại còn bãi bỏ vị trí thống soái của ngài, muốn tiến hành điều tra ngài!"
"Quan trọng nhất là bọn họ để cho Mục Chiến thay thế vị trí của ngài. Thế này là muốn làm gì?"
Sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo đứng đằng sau ông ta, tức giận bất bình nói.
"Quả thật chuyện này là do tôi tắc trách, tôi nên chịu trách nhiệm!"
Nguyên Hạo lắc đầu.
"Thống soái, ngài vẫn ổn chứ?"
Mục Chiến đi tới, nhìn Nguyên Hạo, tỏ vẻ an ủi.
"Chúc mừng Mục tướng quân, sau này ông là thống soái của chiến khu Tây Bộ rồi!"
Nguyên Hạo nhìn Mục Chiến, lạnh nhạt nói.
"Thống soái tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi cũng không ngờ mình sẽ thay thế vị trí của ông.
"Sau khi thống soái tiếp nhận điều tra xong, ông nhất định sẽ trở lại, vị trí thống soái này vẫn là của ông!"
Mục Chiến vội vàng nói.
"Mục tướng quân, ông đã trở thành thống soái của chiến khu Tây Bộ, tôi sẽ cho ông một lời khuyên.
11
"Có một số người không nên động vào thì tốt nhất là đừng có động vào. Mạng sống chỉ có một, hãy quý trọng!"
Nguyên Hạo nhìn Mục Chiến và nói, vỗ vào tay ông ta rồi rời đi.
Trong mắt Mục Chiến lóe lên vẻ lạnh lùng, ông ta không nói gì.
Nguyên Hạo đi tới trước một máy bay trực thăng ở chiến khu Tây Bộ, Hắc Uyên cũng đang ở đây.
"Thống soái Nguyên, lần này ông bị cách chức điều tra là do có kẻ cố ý giở trò. Ông đừng lo, có Long Soái mà!"
Hắc Uyên nói với Nguyên Hạo.
"Tôi biết."
"Có điều hiện giờ Mục Chiến đã trở thành thống soái, khả năng cao là ông ta sẽ ra tay với Diệp công tử lần nữa, cậu phải chú ý chút!"
"Cậu ấy là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!"
Nguyên Hạo trầm giọng nói.
"Yên tâm, không ai có thể gây tổn thương cho cậu ấy!"
Hắc Uyên cười gượng.
Anh ta biết rõ thực lực của Diệp Phàm.
Cho dù Mục Chiến điều động toàn bộ chiến khu, e là cũng chẳng thể làm Diệp Phàm bị thương!
"À đúng rồi, bang chủ bang Đại Đao đã chạy trốn, cậu phải nghĩ cách cho người của Long Hồn tìm được gã. Tuyệt đối không thể tha cho giặc phản quốc!"
Nguyên Hạo nói thêm.
"Yên tâm, gã không thoát được đâu!"
Hắc Uyên gật đầu.
Sau đó, Nguyên Hạo lên máy bay trực thăng rời khỏi chiến khu Tây Bộ.
Lúc này, Thiết Thủ đi tới trước mặt Hắc Uyên, lấy ra một bản tin tình báo đưa cho anh ta.
"Long Tỷ!"
“Dãy núi Thiên Xuyên!”
Hắc Uyên đọc bản tin tình báo này, ánh mắt chăm chú, lẩm bẩm một mình.
"Triệu tập quân đội!"
Hắc Uyên lập tức ra lệnh.
Ở Đường Môn.
Sau khi tin tức nhị thiếu gia Đường Môn biến thành người thực vật và tam thiếu gia Đường Môn bị giết lan truyền, cả Đường Môn chấn động!
Đường Môn là tông môn Võ đạo truyền thừa lâu đời, hiện tại thế lực đã trải khắp Tây Nam, không ai dám trêu chọc!
Vậy mà bây giờ hai vị thiếu gia của Đường Môn lại một kẻ biến thành thực vật, một kẻ thành người chết, đây quả là sự khiêu khích Đường Môn!
Chuyện này làm cho môn chủ Đường Môn vô cùng giận dữ.
"Truyền lệnh của tôi, triệu tập các đệ tử Đường Môn, tôi muốn tên Diệp Phàm kia nợ máu trả máu!"
Môn chủ Đường Môn quát, vẻ mặt dữ tợn.
Cùng lúc đó, Chiến Bộ của Lưu Ly Quốc.
Sau khi ông cụ Kim biết tin tám cường giả bị giết, kế hoạch tiêu diệt căn cứ quân sự Tây Nam thất bại, sắc mặt ông ta cực kỳ u ám khó coi.
"Kim lão không cần tức giận, tuy kế hoạch lần này thất bại, nhưng không phải là chúng ta không có thu hoạch!"
Một vị lão giả khác đi tới, nói với ông cụ Kim. Ông ta cũng là lãnh đạo cấp cao trong Chiến Bộ của Lưu Ly Quốc.
"Ông có ý gì?"
Ông cụ Kim nhìn đối phương.
"Ở Long Quốc, người của chúng ta vô tình biết tin ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc sắp xuất thế. Nếu chúng ta lấy được ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền Long Quốc, thì có thể đả kích sự kiêu ngạo của Long Quốc, còn có thể thừa cơ loan truyền tin đồn ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc đã bị cướp, Long Quốc sắp diệt quốc. Trước tiên khiến cho người Long Quốc cảm thấy bất an, sau lại ra tay với bọn họ, đánh bọn họ tơi bời!"
Vị lão giả này nói một tràng.
Kim lão nghe xong, trong mắt lóe lên tia sáng: "Đây là một ý hay!"
Sau đó ông ta hỏi: "Nhưng mà có thể lấy được ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc không?
"Yên tâm, vì ngọc tỷ truyền quốc này mà tổng thống đã phái chiến thần gen mới nhất mà Lưu Ly Quốc nghiên cứu ra. Hắn dẫn đội đích thân ra trận chắc chắn có thể mang ngọc tỷ truyền quốc về!"
Lão giả này tự tin nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Phía Diệp Phàm.
Hoa Hồng Đỏ nhìn hắn và nói: "Thiếu chủ, tôi vừa mới nhận được tin tất cả người của phái Âm Dương đã đi tới dãy núi Thiên Xuyên. Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều thế lực cũng đang tới dãy núi Thiên Xuyên, ví dụ như Bạch Ứng Long Quân của điện Long Vương, ngay cả các thế lực Võ đạo lớn thuộc khu vực Tây Nam cũng hành động!"
"Rốt cuộc dãy núi Thiên Xuyên có gì mà có thể thu hút nhiều người như vậy?"
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
"Long Ty!"
Đột nhiên Cơ Như Yên lên tiếng.
"Long Tỷ? Ý cô là Long Tỷ đang ở dãy núi Thiên Xuyên?"
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Cơ Như Yên.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi!"
Cơ Như Yên đáp.
"Vậy thì xem ra tôi phải đến dãy núi Thiên Xuyên rồi!"
Diệp Phàm nói.
Hắn vừa nói xong, Cơ Như Yên lập tức tiếp lời: "Tôi đi cùng ngài!"
"Thiếu chủ, hai người không hiểu rõ dãy núi Thiên Xuyên,
để tôi dẫn hai người đi!"
Hoa Hồng Đỏ vội vàng lên tiếng.
Diệp Phàm gật đầu!
Sau đó, bọn họ đi đến dãy núi Thiên Xuyên.
Trong khi Diệp Phàm tới dãy núi Thiên Xuyên, ở khu vực
Tây Nam xuất hiện bốn bóng người đặc biệt.