Trong khi nói ra câu này, Diệp Phàm xông thẳng đến chỗ u Dương Mục với tốc độ nhanh tột cùng!
Ầm!
Lão giả làm việc cho gia tộc u Dương đanh mặt, chắn trước người u Dương Mục, đồng thời tung ra một chưởng tấn công Diệp Phàm.
Theo một tiếng sấm vang lên, lão giả này bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường cách mấy chục mét làm bức tường kia của biệt thự phát ra tiếng vang ầm ầm, mảnh vỡ của bức tường chồng chất lên cơ thể. Lão ta đã chết thẳng cẳng.
Nổ súng!"
Cảnh tượng này khiến u Dương Mục biến sắc, lập tức hét to.
Pằng pằng pằng!
Hơn trăm tay súng thẳng thừng bắt Diệp Phàm.
Làn đạn rợp trời bắn về phía hắn.
Diệp Phàm duỗi tay, làn đạn rợp trời bỗng dừng lại!
Không sai, đạn cứ thế dừng giữa không trung!
Khoảnh khắc này, u Dương Mục tưởng như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng.
Các tay súng và nhóm võ giả đều sững sờ!
Một giây sau, Diệp Phàm vung tay, làn đàn rợp trời kia bắn ngược trở về, xuyên thủng cơ thể hơn trăm tay súng và nhóm võ giả.
Đám người này còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!
Lúc này, u Dương Mục trợn tròn mắt, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi chưa từng có.
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, bước từng bước đi tới.
"Mày, mày không được lại đây, nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta!"
u Dương Mục bóp cổ Đường Sở Sở, hét lên với Diệp Phàm.
Đúng lúc này, một bóng đen thình lình xuất hiện phía sau u Dương Mục, tóm lấy gã ném ra ngoài.
Phụt!
u Dương Mục bị ném xuống đất hộc máu.
Bóng đen này chính thị U Ảnh!
"Bà xã ơi em sao rồi?"
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, ân cần hỏi han.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao!"
Đường Sở Sở nắm tay Diệp Phàm, nở nụ cười nhẹ.
Diệp Phàm nhìn dấu ngón tay hằn trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Kẻ nào dám làm người của anh bị thương thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Sau đó, hắn đi về phía u Dương Mục.
"Mày, mày không được đến đây!"
Thấy Diệp Phàm đi tới, u Dương Mục đang nằm trên đất không ngừng lùi về sau.
"Mày không nên động vào bạn gái của tao!"
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
"Tao là đại thiếu gia nhà u Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày..."
Á!
u Dương Mục còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã vung đoản kiếm màu đen xẻo mất một miếng thịt trên người anh ta.
Tiếp đó, hắn không ngừng vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay xẻo từng miếng thịt trên người u Dương Mục.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của u Dương Mục chưa từng dừng lại.