CHƯƠNG 962: AI DÁM SO VỚI THỦ ĐOẠN CỦA NỮ THẦN HÀN (1)
“Bình thường cậu bị lừa cũng không sao, đó là việc riêng của cậu, chúng tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể làm hại cô cả của nhà họ Đường người ta được.”
“Cậu hại người nào chúng tôi cũng không quan tâm nhưng nếu cậu dám làm gì cô cả nhà họ Đường thì tôi và Thành chủ sẽ không tha cho cậu đâu.”
quản gia Trọng bắt đầu tận tình khuyên bảo, đương nhiên nói là khuyên cũng không đúng lắm, những lời đe dọa thậm chí quản gia Trọng cũng đã dùng, hơn nữa còn kéo cả Thành chủ vào việc này.
Hơn nữa Thành chủ không bác bỏ, vậy coi như là chấp nhận rồi.
Từng câu từng chữ của quản gia Trọng cộng thêm thái độ của Thành chủ lúc này, tất cả đều không nể tình chút nào mà đâm vào trong lòng Thành thiếu chủ.
“Dừng, dừng lại, dừng lại đi!” Thành thiếu chủ bị quản gia Trọng nói đến mức đầu cũng đau, nếu còn tiếp tục bị quản gia Trọng nói nữa thì anh ta sẽ phát điên mất.
Anh ta biết hôm nay quản gia Trọng đã điên cuồng rồi, muốn ngăn cản quản gia Trọng sợ là cũng không đơn giản như vậy.
Đôi mắt Thành thiếu chủ đảo mấy vòng, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến gắp lửa bỏ tay người rất hay: “Được rồi, ông đừng lo lắng quá, tôi nghe nói cô cả nhà họ Đường kia có một người bạn trai.”
Quả nhiên quản gia Trọng nghĩ một lúc rồi dừng lại, Trương Minh Hoàng cũng nhìn sang.
“Là thật, tên là Dương Tầm Chiêu.” Dưới cái nhìn chăm chú của hai người kia, Thành thiếu chủ rất là nghiêm túc khẽ gật đầu: “Nhưng tôi nghe nói trước kia Dương Tầm Chiêu từng cưới cô cả nhà họ Hàn, sau đó lại bội tình bạc nghĩa với cô ấy, đúng là nhân phẩm của Dương Tầm Chiêu này thật chẳng ra sao cả.”
quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, đôi mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.
Trương Minh Hoàng trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Thành thiếu chủ nữa.
Thành thiếu chủ: “…”
Phản ứng của mấy người này là thế nào?
Không phải vừa rồi bọn họ đều nghiêng về phía cô cả nhà họ Đường kia, dáng vẻ giống như tuyệt đối sẽ không để cô cả nhà họ Đường chịu bất kỳ ấm ức gì cơ mà?
Sao bây giờ lại không hài lòng rồi! !
“Thành thiếu chủ này, cậu có biết cô cả nhà họ Đường là ai không?” Một lát sau, cuối cùng quản gia Trọng cũng mở miệng lần nữa.
“Biết, nghe nói là chuyên gia tâm lý học tội phạm, rất giỏi phá án.” Trong lúc nhất thời Thành thiếu chủ có chút không hiểu ý của quản gia Trọng.
Mà đúng vào lúc này, Trương Minh Hoàng lại nhìn Thành thiếu chủ một cái, cái nhìn kia có thâm ý khác.
“Người ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm chuyên môn nghiên cứu tâm lý con người, cậu cảm thấy cô chủ nhà họ Đường người ta có thể bị lừa, có thể nhìn lầm người được à?” quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kia của quản gia Trọng giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Thành thiếu chủ: “…”
Mẹ kiếp, rõ ràng là anh ta bị đối xử khác biệt! !
Anh ta không phục! !
“Thành thiếu chủ, cậu vẫn nên đi đi, tôi nhìn cậu mà đau lòng, đau đầu, con mắt cũng thấy đau.” quản gia Trọng bắt đầu trực tiếp đuổi người, chuyện nên hỏi cũng đã hỏi được rồi thì còn giữ anh ta ở chỗ này làm gì nữa? Không chướng mắt à?
Thành thiếu chủ choáng váng, anh ta bị đãi ngộ như vậy từ lúc nào rồi, càng ngày lão già này càng quá đáng.
“Cậu đi đi.” Thành thiếu chủ vừa định kháng nghị thì Trương Minh Hoàng lại mở miệng lần nữa, Thành thiếu chủ lời đã ra đến khóe miệng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.
Trương Minh Hoàng đã lên tiếng, cho dù Thành thiếu chủ không muốn thì cũng không dám không nghe.
Anh ta bị Thành chủ tự mình mở miệng đuổi người? Thành chủ đã bao giờ mở miệng đuổi người chưa? Chắc chắn anh ta là người đầu tiên.
Anh ta có thể không muốn làm người đầu tiên này không?
Thành thiếu chủ hơi cúi đầu xuống, suy nghĩ, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Chỉ có điều đi được nửa đường thì anh ta lại dừng lại, trong mắt mang theo vài phần mong đợi: “Thành chủ, có phải ông đã biết cô cả nhà họ Đường đang muốn làm gì hay không?”
Sở dĩ anh ta chủ động muốn đi theo tới đây không phải là vì nguyên nhân này sao?
Nhưng bây giờ anh ta lại chưa hỏi được gì cả cũng chưa thăm dò được gì, không cam tâm, vô cùng không cam tâm! !
“Lúc cậu đối phó với cô ấy có đến hỏi qua tôi không?” Lần này Trương Minh Hoàng không hề nhìn anh ta mà lại nhìn bức chân dung trước mặt, lời này có chút kỳ quái, nhưng nếu như suy nghĩ tường tận thì lại có thể thấy rõ một tầng thâm ý khác.
Thành thiếu chủ là người thông minh nên lập tức hiểu ra, bởi vì đã hiểu nên cảm thấy kinh ngạc, ý tứ của lão già này cũng quá rõ ràng rồi.
Bây giờ vẫn chưa chứng minh được cô cả nhà họ Đường là con gái của ông ta mà ông ta đã che chở như vậy rồi?
Nghiễm nhiên là lão già này đã coi cô cả nhà họ Đường là người của mình mà che chở! !
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Thành thiếu chủ lại biết rõ, bây giờ ở trong lòng lão già kia chắc chắn cô cả nhà họ Đường đang xếp trước anh ta.
Anh ta và lão già kia đã có ba mươi mấy năm tình cảm nhưng vẫn không thể sánh bằng một con nhóc mà ông ta chưa từng thấy mặt bao giờ.
Chẳng lẽ con nhóc này có ba đầu sáu tay ư?
Không được, anh ta nhất định phải gặp con nhóc này.
Nhưng nhìn lão già bảo vệ con nhóc kia như thế, nếu như anh ta lại làm ra chuyện gì thì lão già có thể trực tiếp bổ anh ta ra không?
Thành thiếu chủ không khỏi run rẩy một cái, anh ta cảm thấy là rất có thể.
Thành thiếu chủ không còn dám hỏi nhiều, cũng không dám ở lại thêm nữa mà nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc Thành thiếu chủ ra khỏi phòng khuôn mặt trong nháy mắt lạnh xuống, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía Cường: “Đi thăm dò một chút xem ai làm?”
“Thành thiếu chủ, cậu đang nói đến chuyện làm giám định cha con hôm nay à?” Cường đi theo bên người Thành thiếu đã lâu nên hiểu rất rõ suy nghĩ Thành thiếu chủ nhà mình.
“Thành thiếu chủ, có lẽ Trình Nhu Nhu thật sự là con gái của Thành chủ đó, dù sao thì với tình huống hôm nay như vậy ai có thể làm giả được chứ? Lúc ấy Thành chủ còn tự mình ở đó nhìn chằm chằm, hơn nữa cũng lấy máu của Trình Nhu Nhu ở ngay trước mặt mọi người…” Cường cảm thấy khả năng việc này bị người khác động tay động chân cũng không lớn, dù sao trường hợp hôm nay cũng như vậy?
Ai dám chứ? Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Người phụ nữ kia là con gái của lão già ư? Nếu như lão già thừa nhận thì bổn thiếu chủ đây cũng nhất quyết không thừa nhận.” Giờ phút này trong mắt Thành thiếu chủ tràn đầy ý lạnh, anh ta cũng biết trong tình huống đó rất khó mà làm giả được.
Anh ta không hiểu, vì sao trong hoàn cảnh đó lại phát hiện ra kết quả như vậy?
Anh ta nghĩ mãi mà không rõ, nếu như thật sự có người động tay động chân thì động tay động chân ở khâu nào?
Tình huống như vậy, động tay động chân ở khâu nào mà lại không bị Thành chủ phát hiện?
Anh ta không thể nghĩ ra được nhưng cho dù có nghĩ ra thì anh ta cũng tuyệt đối không tin Trình Nhu Nhu là con gái của lão già.
Lão già thừa nhận thì anh ta cũng không thừa nhận, huống chi lão già cũng không hề thừa nhận!
Cho nên chắc chắn việc này có vấn đề, bây giờ mấu chốt nhất chính là phải tra ra xem có vấn đề ở chỗ nào?
“Thành thiếu chủ, không phải là anh không muốn cưới Trình Nhu Nhu cho nên mới cố làm như vậy…” Hai mắt Cường lóe lên, thăm dò hỏi một câu.
Cường là người bên cạnh Thành thiếu chủ nên đương nhiên là sẽ hiểu rõ chuyện của Thành thiếu nhất, Cường biết trước khi có kết quả Thành thiếu chủ nói lời kia thật ra không phải nói với Trình Nhu Nhu mà là vì trong lòng Thành thiếu chủ từ lâu nhận định cô cả nhà họ Đường mới là con gái của Thành chủ.
Cho nên người Thành thiếu chủ muốn cưới là cô cả nhà họ Đường chứ không phải Trình Nhu Nhu, cho nên mới…