CHƯƠNG 1138: ĐƯỜNG MINH HẠO CÁO TRẠNG, MẸ, CON BỊ NGƯỜI TA BẮT CÓC RỒI (5)
“Cậu chủ nhỏ, đừng kích động.” Cố Ngũ nôn nóng, trực tiếp xông tới, muốn ngăn cản Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo vốn vẫn chưa bấm xuống, anh ta nhào qua như vậy, ngón tay nó run lên, thật sự bấm gọi.
Nó nhìn anh ta, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, mặt cạn lời, hơn nữa lúc này ánh mắt nó nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ đần.
Tên ngốc này làm gì vậy?
“Ai ui, mau cúp, mau cúp đi.” Cố Ngũ thấy điện thoại đã gọi đi thì nhất thời bị dọa ngây ngốc, đầu óc hoàn toàn không hoạt động nữa, không kịp suy nghĩ đã cúp điện thoại.
Đường Minh Hạo nhìn anh ta, môi bất giác giật giật, người này đầu óc có vấn đề đi?
Anh ta lúc này lại cúp điện thoại, mẹ nhất định sẽ lo lắng.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt lướt qua Cố Ngũ một cái, ánh mắt đó của cậu ba Dương rất thản nhiên, nhưng rõ ràng lại có ý tứ sâu xa.
Anh ta cứng đờ, ngây ngốc đứng đó, mặt mờ mịt.
Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Anh ta vừa rồi đã làm gì?
Đối diện với cái nhìn nhàn nhạt của lão đại nhà mình, thân thể Cố Ngũ run run, hai chân mềm nhũn, xém chút quỳ xuống.
Mà chính vào lúc này, điện thoại của Đường Minh Hạo bỗng vang lên, nó cầm điện thoại trong tay, nhìn hiển thị có điện thoại, chính là mẫu thân đại nhân thân ái của nó.
Đầu tiên nó trừng mắt Cố Ngũ một cái, sau đó lại nhìn sang Dương Tầm Chiêu.
“Nhận.” Anh không chút chậm trễ, cũng không chút do dự, một câu đơn giản lại trực tiếp.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Minh Hạo vừa gọi đã cúp, Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ lo lắng, cho nên cô mới đặc biệt gọi tới, nếu lúc này nó không nhận, cô nhất định sẽ lo lắng.
Mặc dù trước đó anh muốn ngăn cản nó cáo trạng với cô, nhưng anh sẽ không thể để cô lo lắng, cho nên cuộc điện thoại này nhất định phải nhận.
Cố Ngũ lúc này cứ ngây ngốc cứng đờ đứng đó, mặt như tro tàn, xong rồi, tiêu rồi, bà chủ gọi tới, lần này anh ta chết chắc rồi.
Khóe môi Đường Minh Hạo khẽ nhếch lên, sau đó trực tiếp bấm nút nhận nghe, nó suy nghĩ một lát, dứt khoát mở loa ngoài.
“bé cưng, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của cô đã truyền tới, nghe vô cùng thoải mái.
Hai mắt Cố Ngũ nhanh chóng chuyển tới Đường Minh Hạo, nhìn chằm chằm vào nó, ra sức lắc đầu, ý bảo nó đừng nói chuyện bắt cóc.
Cậu ba Dương lúc này cũng nhìn nó, đương nhiên, anh nhất định không thể giống Cố Ngũ, anh không làm gì cả.
Nhưng trong con ngươi anh lúc này lại rõ ràng mang theo vài phần căng thẳng và lo lắng.
“Mẹ, trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất?” Đường Minh Hạo không trực tiếp nói ra chuyện bắt cóc, mà là hỏi một vấn đề khác.
“Hử?” Đầu kia điện thoại, Hàn Nhã Thanh có chút không hiểu: “bé cưng sao lại đột nhiên hỏi vậy?”
“Con chỉ muốn biết trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất, là con và em gái, hay là Dương Tầm Chiêu?” Đường Minh Hạo lúc này chính là cố ý, cho nên lúc hỏi ra câu này, còn đặc biệt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái.
“…Con và em gái quan trọng nhất…” Hàn Nhã Thanh không rõ tại sao lúc này con trai lại gọi tới để hỏi vấn đề này, nhưng cô suy nghĩ một lát, vẫn đưa ra đáp án, đáp án cho câu hỏi này rất đơn giản, hai đứa nhỏ của cô đương nhiên là quan trọng nhất.
Chỉ là lúc cô trả lời lại có giây lát khựng lại.
Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời của cô xong thì lại cố ý nhìn sang Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang khoe khoang.
Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, nhưng đối với câu trả lời như vậy, cậu ba Dương nói với chính mình, không thể tranh đấu ghen tuông với con trai, con gái của mình.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Đường Minh Hạo ngẫm nghĩ một lát, điều chỉnh lời nói, sau đó lại mở miệng.
“Chuyện gì?” Giọng nói cô có chút ý cười, nói càng thêm dịu dàng.
“Mẹ, con bị bắt cóc rồi.” Đường Minh Hạo là đứa bé cực kỳ nhạy bén, nó cũng vô cùng hiểu rõ mẹ mình, nó biết chuyện này không thể giấu được cô, càng huống chi bây giờ điện thoại của nó cũng đã kết nối rồi.
Nếu bây giờ nó không nói chuyện bắt cóc cho mẹ biết, sau này mẹ biết được nhất định sẽ trách nó.
Cho nên, nó quyết định thẳng thắn được khoan hồng, về phần Dương Tầm Chiêu sẽ có hậu quả thế nào, đó không phải việc nó có thể lo lắng.
Nó cảm thấy một mình anh chịu cơn giận của mẹ sẽ tốt hơn cả nó và anh đều bị mẹ trách phạt.
Nó cảm thấy, trong tình huống thế này có thể cứu được một người thì cứu một người, đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhất định là lựa chọn cứu chính mình.
“Con nói gì?” Đầu kia điện thoại, giọng Hàn Nhã Thanh trực tiếp biến đổi, không còn dịu dàng như ban nãy nữa, cũng không còn ý cười nữa, cô trước nay luôn bình tĩnh trầm ổn, lúc này lại kinh hô ra tiếng, hơn nữa giọng điệu hoàn toàn thay đổi, cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Theo tiếng kinh hô của cô còn có tiếng vang ‘bộp’ một tiếng truyền tới, có lẽ cô kinh hoảng nên đã làm rơi gì đó.
Cậu ba Dương nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng híp lại, rõ ràng có chút hơi thở nguy hiểm, tên nhóc thối này ngứa da đi? Lại dọa bà xã anh như vậy?
Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt của cậu ba Dương, trước nay nó trời không sợ đất không sợ lại cũng không nhịn được bất giác co rụt cơ thể, ánh mắt anh lúc này quá đáng sợ rồi.
Hừ, muốn dọa nó? Đường Minh Hạo nó sợ sao?
“Mẹ, là Dương Tầm Chiêu bắt cóc con.” Nó vội bổ sung một câu với điện thoại.
“Con trai, con đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con, con biết mình đang ở đâu không?” Hàn Nhã Thanh nhất thời còn chưa kịp hồi thần, cho nên không hiểu ra ngay lời của nó, cô bây giờ chỉ vội đi cứu con trai mình.
“Mẹ, là Dương Tầm Chiêu bắt cóc con.” Nó thầm thở ra một hơi, vội lặp lại lần nữa, nó biết nếu nó còn không nói rõ ràng với mẹ, nếu nó còn để mẹ lo lắng sợ hãi, Dương Tầm Chiêu e là có thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết nó.
Ánh mắt anh nhìn nó bây giờ thật sự ngày càng đáng sợ rồi.
“Cái gì? Con nói cái gì? Con nói là ai?” Hàn Nhã Thanh lần này xem như đã hồi thần, nghe hiểu lời của nó, nghe hiểu thì hiểu, nhưng cô rõ ràng vẫn không thể tin.
“Con nói Dương Tầm Chiêu bắt cóc con?” Cô lại thử truy hỏi một câu.
“Dạ.” Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu này của mẹ nhà mình thì rùng mình, trong lòng vô cùng khiếp đảm, đương nhiên nó là lo lắng thay cho Dương Tầm Chiêu, dù sao thì cơn giận của mẹ lúc này là nhắm vào anh, không phải nó.