“Tôi biết rồi, tôi sang đó ngay.” Thư ký Lưu biết tiếp theo đây cho dù là có chuyện gì đang chờ đợi anh thì anh cũng phải cắn răng nhắm mắt mà chịu.
Nhưng nghĩ đến cảnh công chúa khóc, hai chân anh run lên bần bật.
Thư ký Lưu đi thật chậm, nhưng mà khoảng cách từ thang máy đến văn phòng tổng giám đốc cũng chẳng xa xôi gì, anh có chậm cỡ nào thì cũng đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký Lưu lại hít thở sâu lần nữa, sau đó nhắm mắt mở cửa văn phòng ra, ngay khoảnh khắc mở cửa văn phòng ra, anh cố gắng nở một nụ cười trên môi, nụ cười mà theo cảm nhận của anh là rất dịu dàng và hòa ái: “Công chúa, chú đến rồi.”
Đường Vũ Kỳ nghe tiếng mở cửa, vô cùng mong đợi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thư ký Lưu, mặt hơi trầm xuống, nhanh chóng giấu đi vẻ chờ mong trên mặt: “Ba cháu đâu?”
“Tổng giám đốc có việc gấp, đi rồi…” Thư ký Lưu ăn ngay nói thật, lúc nãy tổng giám đốc thật sự có việc gấp đi rồi, anh không có nói dối.
Công chúa Đường Vũ Kỳ dùng đôi mắt đen láy nhìn thư ký Lưu, công chúa không nói tiếng nào, cứ yên lặng nhìn thư ký Lưu.
Công chúa rất yên lặng, cực kỳ yên lặng, yên lặng ra ngoài dự đoán của thư ký Lưu.
Thư ký Lưu nhìn đôi mắt của công chúa, theo bản năng nuốt nước bọt, cảm giác áp lực như núi, sao anh lại cảm thấy ánh mắt của công chúa thật đáng sợ, ngang ngửa với tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc thật sự có việc gấp phải đi, thật đó, chú không lừa cháu đâu.” Thư ký Lưu cắn răng giải thích, rõ ràng là chuyện chân thật, anh thật sự không nói sai, không biết vì sao, dưới ánh mắt chăm chú của công chúa, không hiểu sao anh lại cảm thấy chột dạ, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, anh cảm giác đến anh cũng không nghe thấy giọng nói của anh nữa.
Anh sợ công chúa khóc, nhưng mà bây giờ công chúa không khóc, chỉ yên lặng nhìn anh thế này, anh lại càng thấy sợ hơn.
“Công chúa, cháu đừng nhìn chú như thế mà, cháu nói gì đi, lên tiếng đi được không?” Thư ký Lưu sợ, sợ thật rồi, công chúa như thế nào anh không thể chống đỡ nào.
“Thư ký Lưu, chú có nói với ba cháu chuyện cháu đến công ty không?” công chúa Đường Vũ Kỳ hình như thở dài nhẹ, giọng nói ngọt ngào mềm mại cực kỳ dễ nghe.
“Không, không nói.” Thư ký Lưu cảm thấy trán anh sắp đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, công chúa rõ ràng là đang rặn hỏi nhưng giọng điệu lại quá mềm mại, làm anh không chống đỡ được.
Anh nói thầm với chính bản thân, anh thật sự vẫn chưa nhắc đến.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt của công chúa, anh cảm thấy trong lòng rất lo lắng.
Cũng may công chúa không hỏi tiếp nữa, làm anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa ngồi trên ghế của tổng giám đốc, cơ thể bé xíu cuộn tròn trên chiếc ghế dựa to đùng trông vô cùng đáng yêu, nhưng mà khí thế nữ vương của công chúa lại làm cho thư ký Lưu cảm thấy hơi hốt hoảng.
Đúng, đây không phải là công chúa gì sất, đây là nữ vương, hơn nữa còn là nữ vương có thể chém giết khắp nơi!!
“Phu nhân gặp chuyện, cho nên tổng giám đốc vội vàng đến đó.” Bị khí thế của nữ vương Đường Vũ Kỳ chèn ép, lần này, không cần chờ đến Đường Vũ Kỳ hỏi, thư ký Lưu đã chủ động giải thích.
Theo lý thuyết, đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, không thể nói cho người khác, nhưng thư ký Lưu thật sự chịu không nổi khí thế nữ vương của Đường Vũ Kỳ.
Mắt Đường Vũ Kỳ hơi sáng lên, thì ra ba đi tìm mẹ, nếu là vậy thì cũng còn có thể tha thứ được.
Khoan đã, lúc nãy thư ký Lưu nói mẹ gặp chuyện hả?
Mẹ gặp chuyện gì? Mẹ đã gặp chuyện gì chứ?
Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nhảy xuống ghế, không để ý đến thư ký Lưu nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, tuy cô bé không tin là có người có thể hại được mẹ, nhưng mà nghe nói mẹ gặp chuyện, trong lòng vẫn thấy lo.
Hơn nữa ba đã đi tìm mẹ, cô bé chỉ cần tìm được mẹ thì cũng sẽ gặp được ba, đến lúc đó cũng không chậm trễ việc cô bé nhận ba.
“Công chúa, cháu đi đâu đó?” Thư ký Lưu thấy Đường Vũ Kỳ định đi, trong lòng hơi lo, anh thật sự không yên tâm để một đứa bé chưa đến năm tuổi tự đi về một mình.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ dời mắt trừng anh nói: “Hứ, kẻ lừa đảo nói chuyện không giữ lời.”
Thư ký Lưu thầm kêu khổ liên tục, cố tình có khổ còn không thể kể ra.
Tại sao? Tại sao người xui xẻo luôn là anh chứ.
Lúc thư ký Lưu than thở, Đường Vũ Kỳ đã mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Thư ký Lưu lấy lại tinh thần đuổi theo, muốn biện hộ cho bản thân một chút, sau đó lại đưa công chúa về.
Nhưng bây giờ công chúa đang gọi điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu vậy?”
Thư ký Lưu nuốt hết những lời đã vọt đến cửa miệng xuống, nghe Đường Vũ Kỳ gọi mẹ, hai mắt lóe lên, mẹ của công chúa?
Là cô Hứa Dinh Dinh hả?
“Dạ, dạ, con biết rồi.” Đường Vũ Kỳ cũng không để ý đến thư ký Lưu đứng bên cạnh, vừa nói chuyện điện thoại vừa vào thang máy.
Khi thư ký Lưu đuổi theo, Đường Vũ Kỳ đã đóng cửa thang máy lại, nhốt thư ký Lưu ở bên ngoài.
Bây giờ cô bé muốn xuống lầu tìm anh, sau đó bảo anh dẫn cô bé đi tìm mẹ.
Lúc nãy khi gọi điện thoại với mẹ, tuy bên đó có hơi ồn, nhưng mà giọng nói của mẹ vẫn rất dịu dàng và bình tĩnh, cô bé biết mẹ không có việc gì cả.
Cho nên cô bé đi tìm ba.
Xem thử coi có cơ hội nhận thân cùng ba ba không, cho ba một bất ngờ!
Lúc này, Hàn Nhã Thanh thật sự đang bị người ta chơi hội đồng, hôm nay cô đến bệnh viện thăm ông cụ Hàn, sau đó giám đốc Lưu của công ty gọi điện thoại cho cô, nói trong công ty có chuyện cần cô ra mặt, bảo cô đến công ty ngay.
Hàn Nhã Thanh đã hẹn với Hứa Dinh Dinh rồi, Hứa Dinh Dinh đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của công ty Hàn Thị, để tiết kiệm thời gian, Hứa Dinh Dinh đứng dưới lầu Hàn Thị chờ cô.
Hàn Nhã Thanh không ngờ là cô vừa mới đến công ty đã bị người cản lại.
Người cản cô không phải là ai khác, mà chính là ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Bởi vì chuyện lần trước, Hàn Nhã Thanh thật sự chẳng thích nổi ông cụ Dương và bà cụ Dương, cô không so đo chuyện lúc trước cũng là vì Dương Tầm Chiêu.
Cho nên có thể trốn được cô sẽ trốn
Nhưng không ngờ cô vẫn không thể trốn được, ông cụ Dương và bà cụ Dương đã chặn cửa lại rồi.
“Hàn Nhã Thanh, chúng ta nói chuyện đi.” Trước mặt người ngoài, bà cụ Dương vẫn giữ dáng vẻ cao quý đó, đương nhiên là vì nhà họ Đường nên ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không muốn làm lớn chuyện này lên.
Nhưng nếu không giải quyết chuyện của Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu sẽ không thể cưới cô cả nhà họ Đường được, khoảng thời gian này bọn họ nghĩ đủ mọi cách để tìm Hàn Nhã Thanh nhưng vẫn không tìm được, hôm nay khó khăn lắm mới nhận được tin Hàn Nhã Thanh muốn đến Hàn Thị, bọn họ nhanh chân chạy đến Hàn Thị chặn cô lại.
Bọn họ cũng không muốn làm ầm lên ở cửa công ty Hàn Thị, nhưng họ sợ Hàn Nhã Thanh vào Hàn thị rồi thì bọn họ không bắt được nữa, bởi vì lúc nãy người Hàn Thị không cho bọn họ đi vào, cho nên chỉ có thể chặn người trước cửa công ty.