CHƯƠNG 1064: CẢNH GIỚI CAO NHẤT CỦA VIỆC KHÔNG BIẾT XẤU HỔ
TÔI ĐANG TỰ VẢ MẶT MÌNH(2)
Nếu Bùi Vũ Ninh tin tưởng vào đàn anh này và cam tâm tình nguyện để bản thân bị lừa gạt và lợi dụng thì không ai có thể giúp được.
Anh Phó vẫn ngồi ở chỗ cũ, cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, mặc kệ Miêu Ngôn, lúc này anh cũng không nhìn Bùi Vũ Ninh.
Hiện tại, anh Phó hoàn toàn bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh biết bản thân đang phát cáu như thế nào.
Giờ phút này, anh cũng đã nảy sinh luôn cả cái ý muốn giết người.
Anh biết những ngày này Bùi Vũ Ninh đã nghĩ cách trốn khỏi mình, đây vốn là thỏa thuận giữa anh và cô.
Vốn dĩ mọi chuyện đã bàn ổn thỏa, nếu như cô có thể thoát khỏi tay anh, thì chuyện quá khứ anh có thể không truy cứu.
Tuy nhiên, anh thỏa thuận với Bùi Vũ Ninh như vậy là để giữ cô ở bên mình, với năng lực của mình thì việc Bùi Vũ Ninh có cơ hội chạy trốn là điều tuyệt đối không thể.
Anh luôn biết rằng Bùi Vũ Ninh thích đàn anh của cô, và anh cũng biết rằng trong đôi mắt và trong trái tim của Bùi Vũ Ninh chỉ có đàn anh của cô mà thôi.
Vì vậy, anh chỉ có thể dùng cách đó để giữ cô ở lại bên mình.
Nói một cách chính xác, phương pháp của anh nên được coi là một sự bắt buộc ở lại.
Nhưng dù có cưỡng ép cũng phải giữ được cô, đây là cách duy nhất của anh từ trước đến nay.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh sau khi nhìn thấy đàn anh của cô ấy, môi anh Phó hơi nhếch lên.
Anh giữ cô bên mình như thế này có hợp lý không?
Trái tim cô hoàn toàn không ở đây, anh ép cô ở bên mình thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, phương pháp cưỡng ép của anh suy cho cùng cũng là cách đáng khinh nhất, đó chính là ép buộc cô, miễn cưỡng cô.
Trước đây, đàn anh không đáp lại tình cảm của cô, cô nguyện ý vì người đàn ông đó mà ở bên anh ta nhiều năm như vậy.
Bây giờ anh ta sẵn sàng đáp lại cô, và thậm chí sẵn sàng nói những lời ấm áp nhẹ nhàng với cô, cô ấy …
Không cần suy nghĩ anh cũng biết kết quả sẽ như thế nào, giờ phút này anh không ngẩng đầu, không nhìn cô, anh có thể biết rõ ràng giờ đây cô đang hưng phấn và hạnh phúc như thế nào.
Anh Phó từ từ di chuyển ly rượu đang cầm lên môi, nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ phản chiếu gương mặt anh, đường nét mờ mờ ảo ảo, nhưng ánh mắt anh lại nặng nề.
Anh thấy rõ ràng trong đôi mắt kia hiện lên một tia quyết đoán, càng giống như một con sói săn mồi.
Đúng vậy, cho dù biết trong lòng cô không có anh, cho dù biết cô luôn muốn bên cạnh đàn anh yêu quý, cùng người đó chắp cánh bay, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.
Đúng vậy, chỉ là không muốn buông tay.
Không thể buông tay.
Bùi Vũ Ninh nghe Miêu Ngôn nói xong, kinh ngạc đến mức quên phản ứng, thậm chí còn tự hỏi mình có nghe nhầm không?
Hay do mình đang nằm mơ.
“Em đã hoàn thành nhiệm vụ lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không trở về, anh rất lo lắng, thế nên anh qua đây tìm em.” Ánh mắt Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, cô đã đi theo anh ta lâu như vậy.
Anh biết quá rõ về Bùi Vũ Ninh.
Khi nhìn thấy phản ứng của Bùi Vũ Ninh, hiểu rằng sau khi cô nghe những gì mình nói thì vô cùng vui mừng, và cô hẳn rất hạnh phúc, thế mới nói, trong lòng Bùi Vũ Ninh vẫn thích anh ta.
Nếu vậy, anh ta cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cô vẫn thích anh, cô nhất định sẽ cùng anh trở về.
Chẳng cần biết Bùi Vũ Ninh không quay lại vì lý do gì, hiện tại anh ta đã đích thân tìm thấy cô, và Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ theo anh ta trở về.
“Đàn, đàn anh? Anh nói, anh cố ý đến tìm em?” Bùi Vũ Ninh lúc này quá bất ngờ và vô cùng sửng sốt, cô lắp bắp một hồi.
Đàn anh đặc biệt đến tìm mình?
Cô nghe có đúng không?!
Chắc chắn là không nghe nhầm đúng không?
Hàn Nhã Thanh đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, là cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh sao?
Ai mà tin cho được?
Sau nhiều năm như vậy, nếu thực sự một lòng với Bùi Vũ Ninh, tại sao anh ta lại bỏ đi?
Bây giờ nói muốn quay lại là được chắc?
Đừng nói về quá khứ, mà chỉ nói về hiện tại, nếu anh ta thực sự cố ý đến tìm Bùi Vũ Ninh, tại sao lúc mới vào, anh ta không đến gặp cô đi?
Sở Bách Hà thực sự không nhịn được muốn chửi bới.
“Đúng vậy, là anh cố tình đến tìm em. Đã lâu rồi em không về. Anh rất lo lắng cho em.” Miêu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Bùi Vũ Ninh, ngay cả một câu cũng nói mập mờ, điều đó khiến gương mặt anh ta thoáng ý cười.
“Đàn anh…” Lúc này lời nói của Miêu Ngôn đã quá rõ ràng, Bùi Vũ Ninh có thể chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nghe được lời đàn anh nói là lo lắng cho mình, trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút rung động.
Cô đã muốn quay lại từ lâu, chỉ là cô đã nói rõ với người đàn ông kia, trừ khi cô có thể thoát khỏi người đó, nếu không thì …
Bùi Vũ Ninh khi nghĩ đến những điều này, cô không khỏi cảm thấy chán nản, nếu biết thì trước đây cô không nên đồng ý với người đàn ông đó.
“Đàn anh, em không sao.” Bùi Vũ Ninh muốn giải thích, nhưng nói với mọi người cũng không dễ dàng gì, huống chi là nói với đàn anh.
“Chỉ là một số việc đã bị trì hoãn.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.
“Anh rất yên tâm khi thấy em không sao.” Ánh mắt Miêu Ngôn trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em.”
“Đàn anh, em không sao, không có việc gì, em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Bùi Vũ Ninh trong lòng vui mừng, trên mặt mang theo nụ cười, loại nụ cười vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng.
Cuối cùng thì đàn anh cũng bắt đầu quan tâm đến cô, cuối cùng thì anh ấy có hiểu được ý định của cô không?
Đàn anh đây là muốn bắt đầu đáp lại cô?
Bùi Vũ Ninh nghĩ đến những gì đàn anh đã nói với cô lần trước, đàn anh nói rằng mối quan hệ của họ là thân thiết, vậy có phải anh có ý định chấp nhận cô không?
Bùi Vũ Ninh nở nụ cười nhìn Miêu Ngôn, nhìn như có cảm giác thật ngốc nghếch.
Sở Bách Hà thậm chí còn không nhìn nổi.
“Anh Miêu, tôi là Sở Bách Hà. Chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là bạn của Bùi Vũ Ninh.” Sở Bách Hà thực sự không thể chịu đựng được. Sở Bách Hà tin rằng bộ dạng của Miêu Ngôn hoàn toàn có khả năng lừa Bùi Vũ Ninh quay trở lại.
Sau khi trở lại thì sao chứ?
Miêu Ngôn lúc này giả vờ hiền lành và nói những lời không rõ ràng để cố tình gây hiểu lầm cho Bùi Vũ Ninh.
Còn khi Bùi Vũ Ninh quay trở lại thì sao? Liệu anh ta có tiếp tục ức hiếp Bùi Vũ Ninh như trước và để cô bán mạng cho anh ta?
Những lời vừa rồi Miêu Ngôn nói tuy nghe mơ hồ, nghe như lời yêu thương, nhưng lại không bày tỏ thái độ rõ ràng, cho nên Miêu Ngôn sau khi trở về mới có thể lừa cho qua.
“Xin chào, cô vẫn nhớ tôi à.” Miêu Ngôn đưa mắt nhìn Sở Bách Hà, cười dịu dàng với cô ta: “Cảm ơn cô đã chăm sóc Ninh trong khoảng thời gian này.”