Giờ tâm trạng Đường Minh Hạo càng trở nên phức tạp, cậu bé nhìn Đường Vũ Kỳ với ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ.
Lúc này, trong lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo bỗng có một kích động, muốn mở cửa xe ra, muốn bước xuống xe, muốn…
Thậm chí tay Đường Minh Hạo đã vô thức vươn tới cửa xe rồi.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu lại vang lên lần nữa: “Cục cưng, đến lúc đó ba, mẹ sẽ cùng con ngồi lên tàu vũ trụ đi hái sao nhé, cả nhà chúng ta sẽ ở đi cùng nhau.” Cậu ba Dương vẫn đang bàn chuyện đi hái sao cùng con gái, kế hoạch của anh là cả gia đình sẽ ở bên nhau.
Có anh, Hàn Nhã Thanh, và con của hai người, như vậy, cả nhà bọn họ sẽ rất hạnh phúc.
Tất nhiên, lúc này cả gia đình trong kế hoạch của cậu ba Dương không bao gồm bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nghe Dương Tầm Chiêu nói thế, thì sắc mặt lại thay đổi, bàn tay đang vươn về phía cửa xe nhất thời trở nên cứng nhắc.
Dương Tầm Chiêu vừa nói cả gia đình bọn họ, nhưng lại không có mình…
Nên cậu bé là người dư thừa ư?
Trong mắt Dương Tầm Chiêu, cậu bé là người dư thừa ư?
Quả thật Dương Tầm Chiêu rất thích em gái, nếu hôm nay đổi lại là cậu bé, liệu rằng Dương Tầm Chiêu cũng sẽ thích cậu bé như thế chứ?
Dương Tầm Chiêu cũng sẽ bao dung cậu bé như em gái đúng không?
Đường Minh Hạo không biết câu trả lời, nhưng trong lòng cậu bé hơi suy đoán chắc chắn là không rồi, dù gì cậu bé cũng không giống em gái.
Thật ra, Đường Minh Hạo đoán rất đúng, trong mắt cậu ba Dương, chắc chắn con trai phải khác con gái.
Con gái là để thương yêu, cưng chiều, còn con trai?!
Đến lúc nhận ra thì biết…
Lúc này Đường Minh Hạo hơi suy nghĩ miên man, vẻ mặt cũng hơi thất thần, đợi đến cậu bé định thần lại, mới nhận ra Dương Tầm Chiêu đã đi xa rồi, cậu bé đã không còn nghe thấy rõ đoạn đối thoại giữa anh và Đường Vũ Kỳ nữa rồi.
Dương Tầm Chiêu rời đi như thế ư?
Đến giờ, Đường Minh Hạo ngồi ở trong xe mới hoàn hồn lại, cậu bé nhìn bóng lưng Dương Tầm Chiêu, khẽ mếu miệng, Dương Tầm Chiêu rời đi như thế ư?
Lúc nãy rõ ràng cậu bé cũng ngồi trong xe, chú Lưu còn hạ cửa kính xe xuống, thế mà Dương Tầm Chiêu lại không nhìn thấy cậu bé?
Vậy mà không hề nhìn thấy cậu bé?
Cậu bé thừa nhận lúc nãy khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu ôm em gái, cậu bé đã hoàn toàn ngẩn người, quên hết mọi phản ứng, nhưng dù là vậy, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu hoàn toàn phớt lờ cậu bé? Anh có thể không hề nhìn thấy cậu bé ư?
Cậu bé lớn như vậy ngồi ở trong xe, thế mà Dương Tầm Chiêu lại không hề nhìn thấy?
Dương Tầm Chiêu thật sự bị mù rồi sao?
“Quả nhiên mắt nhìn của chú ấy không hề tốt.” Giờ tâm trạng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang rất phức tạp, nhưng không nói ra được đó là cảm giác gì.
Trước giờ bạn nhỏ Đường Minh Hạo luôn kiêu ngạo, chẳng lẽ giờ cậu bé không cần mặt mũi nữa sao?
Nên chí ít cậu bé phải tìm lại chút mặt mũi cho mình!
Lúc này trong lời nói của cậu bé có mang theo chút oán trách, nhưng cậu bé đã sửa lại đánh giá Dương Tầm Chiêu bị mù lúc trước thành mắt nhìn không tốt.
Mặc dù không khác gì mấy, nhưng dù sao cũng có sự khác biệt.
Cho dù Dương Tầm Chiêu không nhìn thấy cậu bé, cả gia đình trong kế hoạch của anh cũng không bao gồm cậu bé.
Nhưng cậu bé không thể không thừa nhận, nhận thức của cậu bé về Dương Tầm Chiêu đã thay đổi rất nhiều.
Thấy Dương Tầm Chiêu đối tốt với em gái như thế, trong lòng cậu bé rất vui, tất nhiên cũng có chút ngưỡng mộ.
“Cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xuống xe không?” Tài xế Lưu nghe thấy giọng nói của Đường Minh Hạo, mới chợt nhớ ra rằng cậu chủ nhỏ vẫn đang ngồi trên xe, lúc nãy cậu ba Dương đột ngột đi tới, đã làm anh hơi thất thần, rồi quên mất sự tồn tại của cậu chủ nhỏ.
Nếu cô chủ nhỏ đã được cậu ba Dương nhận lại, vậy chẳng phải cậu chủ nhỏ cũng nên đi theo để cậu ba Dương nhận lại luôn ư?
Nếu cậu ba Dương biết mình vẫn còn một con trai như cậu chủ nhỏ, chắc chắn sẽ càng vui hơn, dù gì cậu chủ nhỏ cũng thông minh, ưu tú, lợi hại như thế, ai có con trai như vậy cũng sẽ thấy rất vui và tự hào.
Giờ cậu ba Dương vẫn chưa rời đi, nếu cậu chủ nhỏ muốn đuổi theo để cậu ba Dương nhận lại vẫn còn kịp.
Tài xế Lưu nghĩ thế, đang định xuống xe mở cửa cho Đường Minh Hạo, để cậu bé bước xuống xe.
“Không cần đâu, chúng ta về thôi!” Đường Minh Hạo vẫn dán mắt về phía Dương Tầm Chiêu, thấy anh đã ngồi lên xe, nên giọng nói hơi ủ rũ.
Cậu bé thừa nhận cậu bé có hơi hâm mộ, quả thật cậu bé cũng muốn đi cảm nhận sự cưng chiều đó, nhưng lúc nãy Dương Tầm Chiêu không hề nhìn thấy cậu bé.
Giờ bảo cậu bé phải xuống nước trước ư?
Cậu bé không cần mặt mũi nữa sao?
Đường Minh Hạo bé cũng có lòng kiêu ngạo riêng của mình!!
Nên cậu bé cảm thấy cậu bé cần phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo.
Cậu bé phải để cho Dương Tầm Chiêu nhìn thấy sự lợi hại của mình, để anh không thể phớt lờ cậu bé được nữa, để Dương Tầm Chiêu biết rõ cậu bé ưu tú, xuất sắc đến nhường nào.
Cậu bé phải khiến Dương Tầm Chiêu tự đến nhận lại bé.
Cậu bé tin chắc rằng mình có thể làm được điều này.
Nên kế tiếp mới là khoảng thời gian tranh tài thật sự giữa cậu bé và Dương Tầm Chiêu, tất nhiên cậu bé sẽ dùng cách giữa hai người đàn ông với nhau.
Dùng cách của đàn ông để Dương Tầm Chiêu thua tâm phục khẩu phục.
Lúc nãy Dương Tầm Chiêu nói sẽ đưa em gái về nhà, nên giờ cậu bé nhất định cũng phải quay về, không thể để người trong nhà phát hiện ra chuyện cậu bé và em gái lén chạy ra ngoài được.
Lúc này tâm trạng Đường Minh Hạo hơi rầu rĩ, nhưng nghĩ tới nụ cười rạng rỡ của em gái, rồi dáng vẻ vui mừng của cô bé, trong lòng cậu bé lại vui lên.
Chỉ cần em gái vui vẻ, chút rầu rĩ này của mình chẳng là gì cả.
Giờ bầu không khí trong xe cậu ba Dương rất tốt, hôm nay thư ký Lưu không tới đây, nên người lái xe sẽ là tài xế chuyên dụng của cậu ba Dương.
Lúc ngồi lên xe, cậu ba Dương vẫn luôn bế Đường Vũ Kỳ, không nỡ buông ra.
“Trước đây con và mẹ luôn ở nước M, chưa từng về nước, nên không biết sự tồn tại của ba.” Trước giờ Đường Vũ Kỳ luôn rất hoạt bát, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ nói không ngừng nghỉ.
“Ừm.” Nghe cô bé nói vậy, trong lòng cậu ba Dương hơi buồn bã, con gái anh đã năm tuổi rồi, mà giờ anh mới biết đến sự tồn tại của cô bé.
Năm năm trước, anh không thể ở bên cô bé được.
Hàn Nhã Thanh dẫn con gái anh rời đi, rồi che giấu anh suốt năm năm, người phụ nữ này được lắm.
“Ba ơi, con nói cho ba biết, lúc đó có rất nhiều người theo đuổi mẹ, có chú Lâm, bác Mạc, bác Đường, còn có anh Tiểu Tang nữa…” Đường Vũ Kỳ nói rất hưng phấn, chuyện nào nên nói hay không nên nói, bé đều kể ra hết.
Giờ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã hoàn toàn bán đứng mẹ mình rồi.
Cậu ba Dương nghe cô bé nói thế thì sắc mặt càng ảm đạm hơn, quả thật người phụ nữ này đi tới đâu là trêu hoa ghẹo nguyệt tới đó, nên chú bác đều có thể lý giải được.
Nhưng anh Tiểu Tang này là sao?
Đường Vũ Kỳ không hề nhận ra mình đã nói sai, mà vẫn không ngừng đếm.
“Dù sao thì cũng có rất rất nhiều người theo đuổi mẹ, nên con đếm không hết.” Đường Vũ Kỳ đếm hơn nửa ngày, cảm thấy mình đếm không hết nữa nên mới từ bỏ.
Mặt cậu ba Dương đã hoàn toàn đen như đít nồi rồi!!