CHƯƠNG 371: NỮ THẦN HÀN QUÁ LỢI HẠI, CÁ CẮN CÂU RỒI! (1)
“Sao cháu lại biết?” Bà cụ Đường ngây người, tròng mắt sáng lên, nhất thời hiểu ra, bà không nhịn được hô lên: “Cháu quen Lăng Tử nhà ta sao?”
Hàn Nhã Thanh cười không nói gì, cô và Đường Lăng từng gặp nhau hai lần, cũng coi như là có quen biết đi.
Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều đã muốn để chủ đề này qua đi, nhưng lại không ngờ đến bà cụ Đường lại cứ vậy mắng lên: “Thằng nhóc này sao mắt mũi lại kém như vậy, cô gái tốt như thế này lại không thích, có phải nó mù rồi không?”
“Ông nói xem có phải nó mù rồi không?” Bà cụ Đường còn chuyển sang trưng cầu sự đồng tình từ ông cụ Đường.
“Đúng, đúng, nó mù.” Ông cụ Đường vậy mà còn liên tục gật đầu phụ họa cho bà cụ Đường.
Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, ông cụ Đường cũng chiều bà cụ Đường quá đi đấy chứ? Hai người này đáng yêu quá đi mất.
Không biết là vì sao, Hàn Nhã Thanh nhìn hai người họ trong lòng đột nhiên có chút ấm áp.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Bà cụ Dương đột nhiên đi đến, muốn cùng Hàn Nhã Thanh rời đi, bởi vì bà sợ lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa, bà biết rất rõ người nhà họ Cố không dễ chọc vào.
Bà sợ đến lúc đó Hàn Nhã Thanh lại chọc vào cái gì đó liên lụy đến nhà họ Dương, cho nên vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn.
Bà cụ Đường rất không nỡ, nhưng dù gì cũng không phải con cháu nhà mình, người ta phải đi thì bà cũng không thể miễn cưỡng níu kéo.
Lúc nhìn Hàn Nhã Thanh rời khỏi, bà Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng bỗng trống rỗng, vô cùng mất mát.
Người giúp quản lý nhà họ Dương lái xe đến, cho nên cũng không cần người nhà họ Cố đưa.
“Dương Tầm Chiêu lại đi công tác rồi à?” Lên xe, ông cụ Dương đột nhiên hỏi một câu.
“Vâng ạ!” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp, cô không ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Dương, nhưng khóe môi cô lại khẽ cong lên, xem ra con cá là ông cụ Dương này đã mắc câu rồi.
“Nó lần này đi công tác không đưa cô đi cùng sao?” Ông cụ Dương lại giả vờ như tùy ý hỏi.
Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu như cũ, lần này, cô không nói gì, cô biết rõ có những lúc nói nhiều quá cũng không tốt, có những lúc cần thiết phải duy trì sự im lặng mới có thể khiến sự việc càng có tính thần bí hơn.
Ông cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lần trước nó còn nói cái gì mà không thèm công ty Dương Thị, không thèm cần gì phải liều mạng như vậy? Rõ ràng chính là nói để ta nghe, đùa với ta à? Hừ, nếu như nó làm không tốt, không thể làm ta vừa lòng, ta tuyệt đối không giao công ty cho nó.”
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, cảm xúc của cô trước giờ luôn khống chế rất tốt, nhưng không biết vì sao mỗi lần nghe thấy ông cụ Dương nói Dương Tầm Chiêu như vậy thì trong lòng cô lại vô cùng phiền muộn.
Cô chính là nhìn không quen mắt ông cụ Dương lợi dụng Dương Tầm Chiêu để quản lí công ty, còn luôn ép buộc cách làm của anh.
Cô càng không ưa dáng vẻ giống như bố thí kia của ông cụ Dương.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dương Tầm Chiêu chưa chắc đã thật sự để ý đến công ty Dương Thị, chỉ có điều, Dương Tầm Chiêu không thể để công ty Dương Thị rơi vào tay của Dương Tầm Trung, cho nên anh chắc chắn phải nắm chắc trong tay.
Nếu như đã như vậy, cô sẽ giúp Dương Tầm Chiêu lấy về tất cả, cô cũng đến lúc phải ra tay rồi, Dương Tầm Chiêu đang đi công tác, không chừng đợi đến khi anh quay lại cô có thể cho anh một bất ngờ.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, nhở một nụ cười nhàn nhạt, mặc dù là nhạt, nhưng nhìn lại vô cùng chân thực.
“Cô có biết lần này nó công tác ở đâu không?” Chính vào lúc này, ông cụ Dương đột nhiên lại hỏi một câu, trong lời nói này của ông ta rõ ràng có ý thăm dò.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ dao động, ông cụ Dương hỏi hay lắm, đúng là vừa đúng chỗ, cô đang tìm cơ hội đó.
“Nước R.” Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Dương, trả lời rất tự nhiên.
Thực ra Hàn Nhã Thanh không hề biết lần này Dương Tầm Chiêu đi đâu, cô cố ý nói là nước R.
Bởi vì Dương Tầm Chiêu có không ít sản nghiệp ở nước R, nhưng Dương Thị ở bên đó lại không có bất kì doanh nghiệp nào.
“Nước R? Doanh nghiệp của Dương Thị chúng ta đã mở rộng sang tận nước R rồi sao?” Quả nhiên, lông mày ông cụ Dương khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ rất rõ ràng.
“Không phải, là của chồng con tự mở…” Hàn Nhã Thanh rất tự nhiên thuận theo lời của ông cụ Dương, tự hào đáp lại một câu, có điều mới nói được một nửa, dường như đột nhiên nhận thức được là không đúng, cô lại nhanh chóng dừng lại, sau đó vô cùng căng thẳng, vô cùng lo lắng nhìn ông cụ Dương.
Ông ta vốn đã nghi ngờ, sau khi nghe thấy Hàn Nhã Thanh “vô tình” nói ra câu đó, lại nhìn dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, lông mày ông ta liền cau chặt lại, sắc mặt biến đổi trở nên vô cùng nghiêm trọng, có điều cũng không nói gì thêm.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, âm thầm gửi một tin nhắn cho Mộ Dung Tri.
Lần trước, cô bảo Mộ Dung Tri tra ra tất cả các thế lực của Dương Tầm Chiêu, chính là để cho ông cụ Dương xem.
Cô biết tiếp theo đây ông cụ Dương chắc chắn sẽ sai người đi điều tra, nhưng với năng lực của những người dưới tay ông cụ Dương chưa chắc đã có thể tra ra được những thế lực đó của Dương Tầm Chiêu, cho nên lúc này cần cô Mộ Dung Tri cố ý để lộ tài liệu đó ra cho người của ông cụ Dương.
Ông cụ Dương từ trước giờ đã kiêu ngạo quen rồi, sẽ không nghi ngờ, sự việc xảy ra đột ngột, ông cụ Dương chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
“Cậu đi điều tra giúp tôi xem Dương Tầm Chiêu có công ty riêng ở những nước khác không.” Ông cụ Dương ngay sau đó gọi một cuộc điện thoại, dặn dò ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh tưởng rằng ông cụ Dương ít nhất cũng phải đợi đến khi về nhà mới điều tra, xem ra lần này ông cụ Dương thật sự lo lắng rồi, không sai, hiệu quả còn tốt hơn so với dự tính của cô.
Hơn nữa cô tin là đợi đến khi ông cụ Dương nhìn thấy tất cả tài sản của Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ càng lo lắng hơn, cho nên chuyện này dễ dàng hơn rồi.
Bên đó có sự giúp đỡ của Mộ Dung Tri cho nên đến lúc ông cụ Dương về đến nhà đã nhận được điện thoại, đối phương nói trong điện thoại, bên này ông cụ Dương nghe thấy thì sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Đối phương nói rất lâu, bởi vì sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu thực sự rất nhiều, ông cụ Dương sau khi ngắt điện thoại thì sắc mặt lúc này của ông ta có thể nói là khá phức tạp.
“Cô đến phòng sách với tôi một chút.” Xuống xe, ông cụ Dương trực tiếp nói với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh ngây người, trên mặt có vài phần ngạc nhiên, có căng thẳng, đương nhiên đều là Hàn Nhã Thanh đang cố ý diễn ra mà thôi.
Ông cụ Dương nhìn một loạt phản ứng này của Hàn Nhã Thanh, tâm tình càng phức tạp hơn.
“Những công ty khác của Dương Tầm Chiêu con đều biết sao?” Khi hai người vào trong phòng sách, ông cụ Dương hỏi thẳng cô, lúc này ánh mắt ông ta nhìn về phía Hàn Nhã Thanh rõ ràng có phần nghiêm khắc, ông tưởng rằng dưới ánh mắt này của ông, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không dám nói dối.
“Con cũng không biết hết, anh ấy chỉ đưa con đến nước R, con chỉ biết một chút tình hình bên đó.” Thực ra, Hàn Nhã Thanh cũng không cần nói dối, đương nhiên Hàn Nhã Thanh nếu như thật sự muốn nói dối, cũng không thể bị ông cụ Dương dọa sợ, ông cụ Dương cũng không thể nhìn ra được.
“Lẽ nào nó không giấu con sao?”Ánh mắt của Ông cụ Dương híp lại, Dương Tầm Chiêu phát triển nhiều công ty như vậy, ông đến bây giờ mới biết, nó giấu ông, tại sao lại không giấu người phụ nữ này?