Cố Chính Tân hiển nhiên là không hiểu gì về thẩm vấn, và anh ta có thể nói ra nhưng lời này trong phòng thẩm vấn, Hàn Nhã Thanh thực sự bái phục anh ta.
Hàn Nhã Thanh lướt nhìn anh ta, không nói gì.
“Cô nhìn tôi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ bị tôi nói đúng tim đen?” Ánh mắt của Cố Chính Tân giao với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên anh ta cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
“Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ với lời anh cảnh sát vừa nói, tại sao anh có thể xác định bọn cướp sẽ không bắt nhầm người? Dường như anh hiểu rất rõ bọn cướp kia.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi nói ra từng chữ, những lời này của cô rõ ràng đang ẩn chưa hàm ý riêng.
“Cô nói bậy bạ cái gì vậy?” Cố Chính Tân nghe cô nói, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời.
“Anh cảnh sát, tôi vô tội, tôi muốn tố cáo Lưu Vũ đã thuê người bắt cóc tôi, Hàn Nghiên Nghiên đã vu oan giá họa cho tôi.” Hàn Nhã Thanh không muốn nhiều lời với anh ta nữa, cô đã nhìn thấu mục đích của anh ta rồi.
“Một người đang nằm trong vùng tình nghi như cô lại muốn đi tố cáo người khác, cô tỉnh lại đi.” Cố Chính Tân đập bàn, muốn hù dọa Hàn Nhã Thanh.
“Anh cảnh sát, tôi là người bị tình nghi nhưng các anh lại không có một bằng chứng nào chứng minh tôi có tội, tội phạm sao? Xem ra anh cảnh sát không hề có chút hiểu biết gì về pháp luật.” Hàn Nhã Thanh cười lạnh, nói bằng giọng điệu giễu cợt.
“Tôi không muốn nghe cô biện minh nữa, đưa cô ta vào phòng tạm giam.” Cố Chính Tân thẹn quá hoá giận, vốn dĩ anh ta muốn cạy miệng Hàn Nhã Thanh để lấy một chút thông tin cần thiết, kết quả là mới nói mấy câu, anh ta giống như đang bị Hàn Nhã Thanh dắt mũi.
Cho nên, Cố Chính Tân quyết định không thẩm vấn nữa, trực tiếp bắt cô lại.
“Không có chứng cứ, các người không có quyền giam tôi lại.” Hàn Nhã Thanh nheo mắt, người này thật đúng là có phong thái của người nhà họ Cố, tuy nhà họ Cố bây giờ không thể so với lúc trước nhưng cái tính cách bá đạo, phách lối này thì vẫn vậy.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ.” Cố Chính Tân nhìn Hàn Nhã Thanh cười lạnh, nghe được câu này của anh ta, cô biết ngay chứng cứ mà anh ta nói không phải là chứng cứ thật sự.
Nhà họ Cố hiển nhiên vì cậu năm Tào mà tới, nói đúng ra thì là nhắm vào nhà họ Đường, cho nên Cố Chính Tân muốn hi sinh nhân vật qua đường như cô để hoàn thành kế lớn của nhà họ Cố.
Tất nhiên, trong tình huống bình thường, giống như Hàn Nhã Thanh, nhà họ Cố muốn cô chết, là một chuyện rất đơn giản.
Chỉ tiếc Hàn Nhã Thanh không phải người bình thường.
“Giam cô ta lại.” Cố Chính Tân nhìn đám cảnh sát kia thất thần, không chịu hành động thì rống lên một tiếng, rõ ràng là anh ta đang muốn sử dụng vũ lực.
“Vậy ghi chép thẩm vấn…?” Người cảnh sát đứng bên cạnh hỗ trợ anh ta thẩm vấn không nhịn được mà lên tiếng.
“Xoá, xoá hết đi, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, để cô không đường nào chối cãi, chuyện này cũng không cần thẩm vấn lại nữa.” Cố Chính Tân chắc chắn đã có chuẩn bị, hoặc là nói nhà họ Cố đã có sắp xếp.
Hàn Nhã Thanh nhìn Cố Chính Tân một chút, khoé môi cô dần dần giương lên, ẩn chứa ý cười, chuyện này càng ngày càng thú vị.
“Anh ba, em xin lỗi vì đã không bảo vệ được chị ba.” Lúc cậu năm Tào gọi điện thoại cho anh ba, giọng nói tràn ngập áy náy xen phần bất đắc dĩ.
“Ừ, anh biết rồi.” Trên mạng khắp nơi đều bàn tán về chuyện này, Dương Tầm Chiêu làm sao có thể không biết, giờ phút này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.
“Anh ba, chuyện lần này do nhà họ Cố chủ mưu, đoán chừng anh cả sẽ không tiện ra mặt, anh phải cẩn thận một chút…” cậu năm Tào dừng một chút, sau đó lại căng da đầu nói thêm: “Anh ba, người nhà họ Cố tiếp nhận chuyện này, em sợ chị ba ở đó sẽ phải chịu thiệt thòi, anh phải hành động nhanh lên.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Dương Tầm Chiêu vang lên, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhà họ Cố?
Dám để người phụ nữ của anh phải chịu thiệt thòi, đừng nói là nhà họ Cố, có là ông trời anh cũng sẽ không buông tha.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không để người phụ nữ của mình chịu bất kì tổn thương nào.
Dương Tầm Chiêu lại gọi một cuộc điện thoại nữa: “Chuyện đó làm đến đâu rồi?”
“Đại ca, đã làm theo sự phân phó của anh.” Âm thanh của người ở đầu dây bên kia có phần cuồng dã, nhưng lại đặc biệt tôn trong anh.
“Rất tốt.” Khoé miệng Dương Tầm Chiêu nhếch lên, nếu là như vậy thì cũng đến lúc bắt đầu trò chơi rồi.
Cố Chính Tân thẩm vấn Hàn Nhã Thanh không thu được bất cứ kết quả gì, anh ta trực tiếp đi ta ngoài cục cảnh sát, anh ta biết bên ngoài sẽ có không ít phóng viên vậy quanh.
Có phóng viên nhận ra anh ta, cũng biết anh ta là người được phái xuống thay cho cục trưởng, người phóng viên kia nhanh chóng chạy tới.
“Anh Cố, người đại diện Cục trưởng, không biết anh có thể nói cho chúng tôi biết về tiến triển của vụ án không, bây giờ tất cả mọi người đều muốn biết tình hình như thế nào rồi?”
Các phóng viên khác nghe được câu hỏi của phóng viên này, nhanh chóng vây quanh anh ta.
Đôi mắt của Cố Chính Tân hơi nheo lại, đối với danh xưng đại diện Cục trưởng này, anh ta rất không hài lòng, anh ta tin trong một ngày không xa sắp tới, anh ta sẽ trở thành Cục trưởng cục cảnh sát thành phố A.
Cố Chính Tân đi ra lúc này chính là vì muốn nói cho phóng viên biết vài chuyện, anh ta hắng giọng, mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Chính Tân, tạm thời tôi đảm nhận công việc của Cục trưởng Tào, liên quan đến vụ án này, tôi sẽ từ từ tiếp nhận công việc, tôi cũng vừa mới điều tra qua, lúc ấy cảnh sát chỉ bắt được hai tên cướp, trong đó có một tên bị thương nặng, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, người còn lại thì không chịu khai gì hết.”
Cố Chính Tân nói lời này đồng nghĩa đang tố cáo cậu năm Tào nói dối.
“Ý của anh Cố là cục trưởng Tào đã nói dối mọi người?” Phóng viên lấy lại tinh thần, hỏi một câu nữa, dù sao việc này cũng không thể coi thường.
“Về việc cục trưởng Tào có nói dối hay không, tôi xin phép không bình luận bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn nói rõ tình hình của vụ án cho mọi người biết.” Cố Chính Tân nói một câu vô cùng hàm súc, thể hiện được anh ta ăn ngay nói thật còn tin tức Cục trưởng Cố công bố lúc trước hoàn toàn trái ngược nhau, ý đồ vô cùng rõ ràng.
“Xin hỏi anh Cố, liên quan đến việc thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, đã có kết quả chưa?” Một phóng viên khác hỏi vấn đề mà mọi người đều quan tâm.
“Chuyện này cần thời gian thu thập chứng cứ, nhưng mà mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng tìm ra chứng cứ, bắt lấy hung thủ, cho người bị hại một câu trả lời thoả đáng.” Lời này của Cố Chính Tân hiển nhiên là có ý riêng.
“Theo như anh Cố nói thì Hàn Nhã Thanh là người thuê bọn cướp sao?” Phản ứng của phóng viên với mấy chuyện này luôn là nhanh nhất, cho nên rất dễ để nghe ra ý của anh ta.
“Chuyện này tạm thời tôi không thể tiết lộ.” Cố Chính Tân biết đâu là điểm dừng, nói đến đây liền tỏ ra úp úp mở mở.
“Cố cục trưởng, tôi muốn hỏi một chút, Hàn Nhã Thanh có phải muốn vu khống mẹ tôi không?” Đúng lúc này, Hàn Nghiên Nghiên đột nhiên nói vọng tới từ phía sau.