CHƯƠNG 400: CÔ TRỞ VỀ, ANH ĐÍCH THÂN ĐẾN ĐÓN (3)
Hơn nữa cô thật sự không muốn rời đi gấp như vậy, nếu như bây giờ cô gấp gáp rời khỏi cũng không thể tạm biệt hai bé con một cách hẳn hoi, hai đứa nhỏ nếu như biết được cô rời đi rồi thì chắc chắn sẽ đau lòng.
Cô không muốn nghi ngờ học trưởng, nhưng cô luôn cảm thấy anh ta có chuyện gì đó giấu cô.
Thực ra, chuyện trong nước thật sự không gấp đến vậy, người cũng đã bắt được rồi, lúc nào hỏi cũng được.
“Thanh Thanh, chuyện lần này chắc chắn là một quá trình dài, tối nay em không quay về, sau này có thể sẽ không có cơ hội nữa, em tự nghĩ kĩ đi.” Đường Bách Khiêm cũng nhận ra mình khi nãy có chút vội vàng, lập tức đổi giọng điệu.
Hàn Nhã Thanh khẽ di chuyển ánh mắt, cô không trả lời ngay, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, luôn cảm thấy học trưởng có chuyện giấu cô.
Cô luôn coi học trưởng là người thân, luôn rất tin tưởng anh ta, học trưởng có chuyện gì giấu cô được sao?
Chính vào lúc này, số điện thoại đặc biệt kia của Hàn Nhã Thanh lại nhận được một tin nhắn.
“Cô Hàn, tên lái buôn họ Hồ kia không nhận tội, còn nói anh ta là người bị hại, nếu như không có chứng cứ thì bên chúng ta có thể phải thả người, cô Đường có đề xuất ý gì hay không?”
Nhìn đoạn tin nhắn mới nhận được, đáy lòng Hàn Nhã Thanh trùng xuống, cô muốn tìm được manh mối việc mẹ cô bị bán đi năm đó từ người này, nếu như thả anh ta ra thì cũng đồng nghĩa với việc mạch nối này sẽ bị đứt hoàn toàn.
Hơn nữa bây giờ người kia không nhận tội, người bên đó chắc chắn sẽ không hỏi ra được gì.
“Được, tối nay em sẽ quay về.” Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi, vẫn quyết định tối nay về thành phố A.
Có những việc không gấp có thể trì hoãn, nhưng bây giờ chuyện này đột nhiên trở nên rất cấp bách, Hàn Nhã Thanh biết, người đó tuyệt đối không phải là người bị hại, nếu như thả người đó ra, không chỉ là cô sẽ không tra ra việc của năm đó, sợ là sau khi thả người đó ra, tiếp theo sẽ có càng nhiều người bị hại hơn.
Nếu như học trưởng thật sự có chuyện gì giấu cô thì cũng chỉ có thể giấu được một thời gian, không thể giấu được cả đời, nếu như cô muốn biết, chắc chắn có cách để biết.
“Anh gọi người đưa em ra sân bay.” Đường Bách Khiêm âm thầm thở ra một hơi, có điều trong giọng nói không hề đề lộ ra chút gì đó bất thường.
Đường Bách Khiêm tưởng rằng tạm thời khiến Hàn Nhã Thanh rời đi là có thể tránh được Dương Tầm Chiêu, nhưng anh ta xem ra không biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.
Anh ta hiển nhiên không nhận thức rõ được sức ảnh hưởng của Dương Tầm Chiêu ở thành phố A.
Cho nên Hàn Nhã Thanh trở về thành phố A, tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của anh ta, hoặc là cũng có thể lúc này Đường Bách Khiêm gấp đến mức không còn cách nào khác nữa.
“Thật sự phải gấp vậy sao?” Nhạc Hồng Linh luôn ở trong phòng, mặc dù cô không nghe thấy lời của Đường Bách Khiêm, nhưng từ phản ứng của Hàn Nhã Thanh cũng có thể đoán được chút ít.
Cô ấy cũng cảm thấy việc này có gì đó kì lạ.
Đường Bách Khiêm rốt cuộc muốn làm gì?
“Ừm, lần này em quay về có lẽ cũng không ở lại quá lâu, sẽ quay lại nhanh thôi.” Chuyện Hàn Nhã Thanh đã quyết định thì sẽ không do dự thêm.
Cô tưởng rằng lần về thành phố này rất đơn giản, nhưng thực ra sự việc không đơn giản như cô nghĩ.
“Ừm, hai bé con em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt.” Nhạc Hồng Linh không nói nhiều nữa, bởi vì lúc này cô cũng không rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhã Thanh không thể không nói câu nào mà đi như vậy, mặc dù lúc này hai bé con đang ngủ rất say, cô vẫn lắc lắc hai đứa nhỏ, Đường Vũ Kỳ ngủ rất sâu, là kiểu rất tham ngủ, cho nên không tỉnh.
Đường Minh Hạo lại bị cô làm thức giấc, thằng bé mở mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, còn có chút mơ hồ hỏi cô: “Mẹ, sao vậy?”
“Mẹ phải về thành phố A, bây giờ phải đi, mẹ nói với con một tiếng.” Hàn Nhã Thanh nhìn đứa trẻ bị cô lay làm thức giấc, trong lòng có chút áy náy, cũng có chút đau lòng.
“Về thành phố A? Đi tìm ba sao?” Đường Minh Hạo vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ, bất chợt buột miệng nói ra câu này.
“Ba?” Hàn Nhã Thanh ngây người, bất chợt nhớ đến chuyện cô đồng ý với hai bé con sẽ cho hai đứa đi gặp ba trước đó.
Hàn Nhã Thanh ngay lập tức cho rằng chuyện Minh Hạo nói là chuyện đó.
Không ngờ bé con này luôn nghĩ đến chuyện này, lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đã nghĩ đến chuyện của ba, có thể thấy trong lòng bé con nhớ ba đến nhường nào.
“Mẹ lần này về là có chuyện khác, có điều, chuyện đó mẹ nhớ mà, sẽ không quên đâu.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, ghen tị.
“Ừm, vâng ạ, mẹ có việc phải về là đúng, không cần lo cho con và em đâu, con sẽ giải thích với em.” Đường Minh Hạo từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn đồng ý.
“Thanh Thanh, ông chủ bảo tôi đến đây đưa cô ra sân bay.” Đúng vào lúc này, Tống Vân đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.
“Được, tôi biết rồi.” Hàn Nhã Thanh thật sự không nỡ rời xa hai bé con, nhưng nghĩ đến chuyện ở thành phố A chắc cũng không mất quá nhiều thời gian, cô sẽ quay lại nhanh thôi.
Cô ôm Minh hạo rồi sau đó lại hôn Vũ Kỳ xong rồi mới đứng lên, không nỡ rời khỏi.
Tống Vân Bình thường nói rất nhiều, hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, từ lúc Hàn Nhã Thanh lên xe, cô ta không nói một lời dư thừa nào.
Hàn Nhã Thanh thấy có chút kì lạ nhìn cô ta hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Ánh mắt Tống Vân nhìn về phía trước, tập trung lái xe, rõ ràng không có ý định muốn nói chuyện với Hàn Nhã Thanh.
Bởi vì lúc Đường Bách Khiêm gọi cô ta đến đón Hàn Nhã Thanh đã đặc biệt dặn dò cô ta, bảo cô ta không được nói nhiều trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Bởi vì Đường Bách Khiêm quá rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, Tống Vân nói nhiều, chăc chắn sẽ bị Hàn Nhã Thanh phát hiện ra điều bất thường.
Hàn Nhã Thanh thấy cô ta như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, vốn Hàn Nhã Thanh cũng không phải người nói nhiều.
Cho nên, hai người luôn giữ im lặng suốt cả đoạn đường đi.
Đường Bách Khiêm đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, hơn nữa Tống Vân canh thời gian cũng vừa chuẩn, Hàn Nhã Thanh đến sân bay không lâu đã lên máy bay rồi.
Từ nước O đến thành phố A hơi xa, Hàn Nhã Thanh tính thời gian, lúc đến thành phố A chắc cũng gần sáu giờ, Hàn Nhã Thanh sau khi lên máy bay đã dùng số điện thoại đặc biệt kia gửi đi một tin nhắn— “Gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, sáng mai tôi sẽ đến.”
“Được, tôi lập tức thông báo với sếp chúng tôi.” Bên đó rất nhanh đã trả lời lại, ngay sau đó gửi địa chỉ cụ thể đến.
Hàn Nhã Thanh ghi nhớ địa chỉ, không nói gì thêm, cô tắt máy.
Khi Dương Tầm Chiêu đến nước O, Hàn Nhã Thanh đã rời khỏi rồi, có điều, những người khác vẫn ở đó, bao gồm cả hai bé con.
Dương Tầm Chiêu xuống máy bay thì thấy đã có người đợi anh, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lên xe, đi thẳng vào trong thành phố.
Lần này Dương Tầm Chiêu đến đây, mặc dù không có quá nhiều người đón, cũng không điều động người đến đây, nhưng anh cũng không bảo mật hành tung của mình.
Hơn nữa anh cũng biết, anh rời khỏi nước M không bao lâu, sẽ có người nói với Đường Bách Khiêm về hành tung của anh.
Anh không hề ngăn cản, để Đường Bách Khiêm biết cũng tốt, tất cả mọi chuyện đã bại lộ rồi.