Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1496: CHỈ CÓ THỂ LÀ CÔ (2)

Sau khi quản gia Trọng rời khỏi đây, Trương Minh Hoàng ngồi trong phòng đột nhiên lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó có chút thê lương, có chút từ giễu, lại có chút cô đơn.

Đến lúc cuối cùng ông ta nhất định phải có một mình, lúc còn trẻ, ba của ông ta đã qua đời, người phụ nữ mà ông ta rung động chỉ có một lần thân mật duy nhát rồi lại không gặp mặt, chứ đừng nói chỉ là bồi bạn.

Tìm hai mươi lăm năm mà một manh mối cũng không có, thật ra thì ông ta đã không còn ôm hi vọng gì nữa, ông ta biết rằng có lẽ là bà đã không còn trên đời này.

Chỉ có điều ông ta vẫn luôn tự lửa mình dối người, ông ta vẫn luôn để cho mình tin tưởng là không có tin tức bà đã chết, vậy có lẽ là bà vẫn còn sống.

Nhưng mà đã hai mươi lăm năm trôi qua, dựa vào năng lực của ông ta, dựa vào thế lực của Quỷ Vực Chỉ Thành, không có một tin tức nào, làm sao có thể còn sống được.

Liên quan đến con gái, có lẽ từ lúc bắt đầu là do ông ta đã hy vọng xa vời, ông ta đã được chú định là người cô độc, làm sao có thể có con gái?

Trương Minh Hoàng, ông không tin vào số mệnh, ông vẫn cho rằng con người có thể thắng ông trời, ông vẫn luôn tin tưởng không có chuyện gì là ông không làm được, nhưng mà đến cuối cùng ông vẫn không thể thắng nổi số mệnh.

Cho nên cứ như vậy đi, đừng nghĩ cái gì hết, cũng không cần gì hết, cứ như vậy thôi.

Trương Minh Hoàng cứ im lặng ngồi ở đẳng đó, không cử động chút nào, đôi mắt của ông ta cứ nhìn thẳng về phía trước, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, tròng mắt cũng không di chuyền.

Bình thường lúc ở một mình thì ông ta sẽ vẽ tranh, nhưng mà lúc này bút vẽ được đặt ở bên cạnh ông ta, giá vẽ đặt ở trước mặt ông ta, nhưng mà dường như ông ta không nhìn thấy, thậm chí ngay cả vẽ cũng không muốn vẽ.

Chắc có lẽ lòng lạnh như tro nguội là như vậy.

Mặc dù quản gia Trọng đã đi ra khỏi phòng, nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng muốn chết, ông ta biết không phải như thế này, ông ta biết nhất định phải làm cái gì đó, không, không phải là ông ta phải làm chút gì đó, mà là ông ta nhất định phải làm gì đó cho thành chủ.

Sau khi quản gia Trọng suy nghĩ một chút thì vẫn bắm điện thoại gọi cho chú Lương, ông ta quyết định tìm hiểu tình huống là như thế nào cái đã.

“Rốt cuộc là xét nghiệm ADN có chuyện gì vậy? Cô cả nhà họ Đường thật sự không phải là con gái của thành chủ hả?” Điện thoại vừa mới được kết nói, quản gia Trọng trực tiếp hỏi ngay, bây giờ ngay cả tâm trạng khách sáo cũng không có.

“Đúng vậy.” Lương nhận được điện thoại của quản gia Trọng thì cũng chẳng bắt ngờ gì, nhưng mà khi nghe thấy quản gia Trọng hỏi như vậy thì có hơi kinh ngạc, ông ta với quản gia Trọng quen biết nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy quản gia Trọng nôn nóng như vậy.

Đúng vậy, chính là vội vàng xúc động.

Quản gia Trọng vội vàng xúc động, Lương không có cách nào tưởng tượng được.

“Có xảy ra chuyện gì sai lầm không, có khi nào kết quả sai rồi không?” Từ trước đến nay quản gia Trọng đều rất lý trí, nhưng mà vừa nghĩ tới dáng vẻ của thành chủ nhà mình, ông ta liền không thể tỉnh táo được, bây giờ ông ta rất hi vọng kết quả xét nghiệm ADN là sai.

“Kết quả xét nghiệm không có vấn đề gì, thiết bị đều bình thường, thao tác cũng không có vấn đề, nếu như có sai thì trừ phi tóc mà Hàn và Tiểu Cửu mang về không phải của cô cả nhà họ Đường.” Chú Lương nghe thấy câu hỏi này của quản gia Trọng thì có hơi ngơ ngác, nhưng mà vẫn nhanh chóng giải thích.

“Vậy thì có khi nào không phải là tóc của cô cả nhà họ Đường.” Âm thanh của quản gia Trọng đột nhiên tăng cao hơn, dường như là có mấy phần hi vọng.

Cũng không phải là quản gia Trọng để tâm vào chuyện vụn vặt, mà là lúc này ông ta thật sự hi vọng chuyện là như vậy.

Bởi vì lúc nãy quản gia Trọng rõ ràng ý thức được một việc, thành chủ nhà ông ta cũng không phải không coi trọng công chúa, mà đơn giản là ông quá coi trọng cô cả nhà họ Đường.

Quản gia Trọng biết lúc nãy thành chủ nhà mình mắt hết ý chí như vậy, không chỉ là vì thất vọng đối với việc không thể tìm thấy công chúa, mà còn là bởi vì cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa, cho nên lại càng thất vọng hơn.

Có lẽ trong lòng của thành chủ nhận định chỉ có cô cả nhà họ Đường mới là con gái của ông.

Nếu không thì lúc nãy thành chủ cũng sẽ không nói là không cần tìm nữa.

Chú Lương ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ thở dài một hơi mới mở miệng nói lần nữa: “Ông phải biết là tóc do Tiểu Cửu và Hàn đã mang về, ông cũng biết cô cả nhà họ Đường là Hàn Nhã Thanh, là con gái của Hàn Trung Phương.”

“Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng mà tình huống bây giờ không giống như vậy.” Đương nhiên quản gia Trọng cũng biết rõ, nhưng mà ông ta biết rõ cũng vô dụng thôi, phải để thành chủ tiếp nhận mới được.

“Sao lại không giống?” Chú Lương nghe không hiểu lời của quản gia Trọng.

…” Quản gia Trọng trầm mặc một chút, sau khi suy nghĩ thì cuối cùng vẫn nói: “Thành chủ chỉ chấp nhận cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chỉ Thành.”

Lúc quản gia Trọng nói ra lời này, mặc dù âm thanh không lớn nhưng mà lại cực kỳ chắc chắn, không cần phải nghi ngờ điểm này, từ phản ứng lúc nãy của thành chủ, ông ta có thể hoàn toàn xác định.

“Có ý gì?” Chú Lương bắt ngờ, rõ ràng giọng nói cao hơn mấy phần, không biết là bởi vì quá kinh ngạc hay là bởi vì nghe không hiểu.

Lúc này, cậu Hàn vẫn còn chưa đi khỏi, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của chú Lương, cậu Hàn giật mình, có chút hiếu kỳ nhìn về phía chú Lương, từ nhỏ ông ta đã đi theo chú Lương, đây là lần đầu tiên nhìn thầy chú Lương có phản ứng kinh ngạc như vậy.

Mặc dù cậu Hàn không nghe thấy người đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng mà cậu Hàn cũng có thể đoán được cuộc gọi này là do quản gia Trọng gọi tới, chỉ có điều là cậu Hàn không biết quản gia Trọng nói gì với chú Lương, vậy mà lại để chú Lương kinh ngạc như thế.

“Lương, ông không nghe lầm đâu, thành chủ chỉ nhận cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chỉ Thành, nếu cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của chúng ta, thành chủ nói là không cần phải tìm nữa.” Lúc nãy ở trong phòng quản gia Trọng đã biết rõ đạo lý này, lúc trước ông ta nói vẫn muốn đi tìm công chúa, vốn dĩ còn tưởng là chỉ cần tìm được công chúa chân chính thì chắc chắn thành chủ sẽ vui mừng, nhưng mà phản ứng của thành chủ đã khiến quản gia Trọng biết rõ chuyện không phải là như thê.

Cho nên giờ phút này quản gia Trọng cảm thấy so với việc lại đi tìm công chúa, chẳng bằng lại xác định một lần nữa.

Đương nhiên quản gia Trọng dự định trước tiên giấu diềm thành chủ, thành chủ không thể chấp nhận đả kích, không thể mang đến hy vọng cho thành chủ rồi lại để thành chủ thất vọng một lần nữa.

Nếu như phải nhận đả kích một lần nữa thì chắc chắn là thành chủ sẽ đổ bệnh.

Thành chủ hiện tại không còn là thành chủ của hai mươi lăm năm trước, thành chủ hiện tại đã không còn ý chí muốn sống.

“Không cần tìm?” Chú Lương kinh ngạc kêu lên lần nữa, lần này trong âm thanh của ông ta rõ ràng có mang theo mấy phần khó tin.

“Đúng vậy, đây là ý của thành chủ, cũng là nguyên văn câu nói của thành chủ.” Lúc nãy quản gia Trọng nói nhiều như vậy mà thành chủ nhà mình lại không có bắt cứ phản ứng gì, quản gia Trọng đã hiểu câu nói đó của thành chủ không phải chỉ là đang nói suông, mà là vô cùng nghiêm túc.

“Nếu như cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của chúng ta, vậy thì cũng không cần tìm công chúa chân chính, cứ để công chúa chân chính lưu lạc ở bên ngoài à? Thành chủ đồng ý hả?” Lúc này, chú Lương thật sự rất kinh ngạc, ông ta đã quên mắt việc che giấu âm thanh.

Trong nháy mắt, cậu Hàn mở to mắt, anh ta nghe thấy cái gì đây chứ, anh ta nghe thấy cái gì?

Nếu cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chỉ Thành bọn họ, vậy thì không cần phải tiếp tục đi tìm công chúa nữa?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao anh ta lại cảm thấy kỳ ảo như thế?

“Đây chính là ý của thành chủ.” Quản gia Trọng cũng không ngờ tới chuyện lại biến thành như vậy, nhưng mà chuyện chính là như vậy đó, chính là ý của thành chủ.

“Quả thật… quả thật…” Hiện giờ chú Lương không thể nào chấp nhận được tình huống như thế, ông ta muốn mắng người, nhưng mà nghĩ đến đây là ý của thành chủ, lời đến khóe miệng, chú Lương vẫn cố gắng ép xuống.

“Chẳng lẽ là ông không khuyên bảo thành chủ hả, chẳng lẽ ông cứ… hồ đồ theo thành chủ?” Cảm xúc của chú Lương hơi quá kích động, ông ta cảm thấy cái này hoàn toàn chính là đang hồ đồ.

“Thành chủ đã quyết định chuyện gì đó rồi, ai mà có thể khuyên được chứ, ông đến đây mà khuyên đi.”

Quản gia Trọng cảm thấy mình vô cùng oan uỗng, ông ta không khuyên hả, mắu chốt là ông ta căn bản không khuyên nỗi.

“Vậy bây giờ thật sự không tìm nữa à?” Chú Lương âm thầm thở ra một hơi, sắc mặt của ông ta có hơi chìm xuống.

“Tôi cảm thấy cho dù có tìm được thì chắc cũng không có tác dụng gì đâu, có lẽ là cũng giống như cái cô Trình Nhu Nhu hồi lúc trước.” Từ phản ứng lúc nãy của thành chủ nhà mình, quản gia Trọng có thể xác định vẫn sẽ là tình huống này.

“Cái kia có thể giống nhau được à, Trình Nhu Nhu là giả, nếu như tìm được người thật, máu mủ tình thâm, sao thành chủ có thể mặc kệ không quan tâm?” Chú Lương không đồng ý đối với lời nói của quản gia Trọng.

“Chỉ cần tìm được công chúa chân chính, chỉ cần thành chủ gặp được công chúa chân chính, máu mủ tình thâm, đương nhiên thành chủ sẽ vui vẻ.” Chú Lương cảm thấy đây mới chính là tình huống bình thường.

Quản gia Trọng: “…”

Sẽ là như vậy ư?

Thành chủ tìm được công chúa chân chính thì sẽ vui vẻ?

Chắc có lẽ? Giống như Lương nói, dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

“Vậy ông cho người đi tìm đi.” Quản gia Trọng cũng hi vọng giống như lời Lương đã nói, khi công chúa chân chính xuất hiện trước mặt thành chủ, nói không chừng tình huống sẽ không giống như vậy, đây là một tia hi vọng.

Nhưng mà quản gia Trọng vẫn không muốn từ bỏ ở bên phía cô cả nhà họ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK