Chương 1658
“Thành thiếu chủ, những gì mà Trịnh Hùng làm trong vụ giả mạo công chúa kia đã đủ để Thành thiếu chủ không bỏ qua cho tên đó rồi. Vậy nên, việc Thành thiếu chủ xử lý Trịnh Hùng cũng chẳng phải là vì tôi đâu.” Hàn Nhã Thanh không muốn tự dưng phải gánh món nợ tình nghĩa này. Chuyện mà Trịnh Hùng gây ra cho nhà họ Đường, cô có thể tự mình giải quyết.
Vừa rồi cô hỏi ý định của Thành thiếu chủ, anh ta nói mình sẽ xử lý, vậy thì cô có thể không cần bận tâm, hơn nữa Thành thiếu chủ cũng chẳng phải là vì cô mà làm vậy. Cô chắc mẩm mình không thể có sức ảnh hưởng tới Thành thiếu chủ lớn đến vậy được.
Dựa vào những gì mà Trịnh Hùng đã làm trong vụ giả mạo công chúa, bên phía Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ không tha cho Trịnh Hùng. Sớm muộn gì Thành thiếu chủ cũng sẽ phải xử lý tên đó. Hôm nay, cô gọi đến cho Thành thiếu chủ cũng chỉ vì muốn Thành thiếu chủ nhanh chóng xét xử tên Trịnh Hùng đó, nhằm tránh việc Trịnh Hùng làm bung bét vụ việc của Bùi Dật Duy.
Thành thiếu chủ khẽ cười, cô đúng là bướng bỉnh thật. Anh ta thật lòng muốn mời cô nhưng cô lại chẳng thèm nể mặt anh ta.
Ừm, có sự kiêu hãnh của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.
“Cô Đường, tôi sẽ xử lý tên Trịnh Hùng nhưng hiện tại đó không phải việc gấp. Tôi còn đang có chuyện cực kỳ quan trọng khác đây, việc giải quyết tên Trịnh Hùng đó sớm hay muộn cũng chẳng phải việc to tát gì mấy.” Mặc Thành có thể quản lý Quỷ Vực Chi Thành suốt bao nhiêu năm trời, dù đôi lúc có hơi tùy tiện theo ý mình, hành xử có vẻ hơi thiếu tin cậy đi chăng nữa nhưng ai cũng biết rõ khi Thành thiếu chủ nghiêm túc sẽ đáng sợ đến thế nào.
Sao Thành thiếu chủ lại không đoán ra được dụng ý của cuộc điện này của Hàn Nhã Thanh cơ chứ. Hàn Nhã Thanh thông minh như thế nên hẳn phải biết Quỷ Vực Chi Thành sẽ không bỏ qua cho Trịnh Hùng.
Lúc này, cô gọi đến một cách vội vã như thế, suy cho cùng, cũng chỉ vì muốn anh ta nhanh chóng giải quyết tên Trịnh Hùng kia mà thôi.
Có vẻ như Trịnh Hùng đã làm chuyện gì đó mang tính uy hiếp đến Hàn Nhã Thanh rồi.
Nếu như có thể, Thành thiếu chủ cũng không muốn dùng chiêu trò đe dọa này với Hàn Nhã Thanh đâu, nhưng chẳng phải cũng vì anh ta không còn cách nào khác hay sao?
Nên buộc lòng anh ta phải làm như vậy thôi.
“Cô Đường này, còn một chuyện tôi cần phải nhắc cho cô nhớ, bây giờ Trịnh Hùng vẫn còn là người của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện của anh ta nên do Quỷ Vực Chi Thành tự xử lý mới phải phép.” Lời nói của Thành thiếu chủ nghe thì thấy rất khéo léo, nhưng bỗng chốc Hàn Nhã Thanh lại cảm nhận được ý hăm dọa của anh ta.
Thành thiếu chủ đang muốn nói cho cô biết, hiện giờ Trịnh Hùng vẫn còn là người của Quỷ Vực Chi Thành nên cô không thể làm gì Trịnh Hùng được.
Liên kết hai câu Thành thiếu chủ nói từ nãy đến giờ với nhau, ý của anh ta cũng đã rất rõ ràng, đó là hiện giờ cô không thể giải quyết tên Trịnh Hùng này được, hắn phải do Thành thiếu chủ xử lý. Có điều hiện tại Thành thiếu chủ lại đang có chút việc bận nên không vội giải quyết tên Trịnh Hùng cho lắm.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười, vậy là những lời này của Thành thiếu chủ hoàn toàn nhằm vào cô, nói là để cho cô nghe.
Vừa nãy Thành thiếu chủ còn bảo mọi việc đều nghe theo cô hết. Đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, thật sự chẳng thể tin tưởng được đám đàn ông mà.
Tốc độ trở mặt của Thành thiếu chủ đúng là nhanh như chớp.
Cậu Hàn đứng bên cạnh Thành thiếu chủ chỉ còn biết trợn mắt, há mồm. Thành thiếu chủ đang cảnh cáo cô Đường đấy ư?
Thành thiếu chủ hẹn gặp cô Đường rồi bị từ chối nên liền chuyển sang uy hiếp cô?
Cô có khả năng rất cao chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, sau khi nghe thấy cô Đường ở bên kia đầu dây tự mình khẳng định chỗ tóc đó không phải của cô thì cậu Hàn càng chắc chắn về điều này.
Bây giờ Thành thiếu chủ lại hăm dọa công chúa của bọn họ sao?
Thành thiếu chủ không sợ thành chủ biết à?
“Thành thiếu chủ làm vậy là cố tình rồi.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vương ý cười, nhưng lúc này lại chẳng nghe ra được chút niềm vui nào mà trái lại, còn khiến người ta thấy hơi lành lạnh.
“Cô Đường hiểu như thế cũng được.” Thành thiếu chủ chẳng hề giấu giếm, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng cần phải che giấu. Đều là người thông minh cả, ai mà không rõ cơ chứ?
“Chi bằng Thành thiếu chủ nói thẳng mục đích của mình ra đi.” Hàn Nhã Thanh lại nở nụ cười, lần này sự lạnh lẽo đã giảm đi phần nào. Thành thiếu chủ này cũng thẳng thắn lắm.
“Mục đích của tôi chỉ là muốn hẹn cô Đường cùng ăn một bữa cơm mà thôi.” Mục đích của Thành thiếu chủ vẫn luôn đơn giản, chỉ có một yêu cầu như thế.
“Vì sao? Thành thiếu chủ cũng phải có lý do nào đó mới muốn gặp mặt tôi chứ? Tôi không biết mình có chỗ nào đặc biệt lại khiến Thành thiếu chủ nhìn với một cặp mắt khác hẳn như thế.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn cảm thấy Thành thiếu chủ này rất kỳ lạ, yêu cầu gặp mặt của anh ta lại càng kỳ lạ hơn.