CHƯƠNG 86: VÔ CÙNG NGUY HIỂM
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay thon dài của anh bỗng di chuyển đến màn hình điện thoại, hướng đến nút nghe màu xanh.
Chỉ cần ngón tay của anh chạm nhẹ một cái, điện thoại có thể kết nối rồi…
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Nhã Thanh xuất hiện ở trước cửa phòng.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy anh đang cầm điện thoại của cô, đang muốn nghe điện thoại của cô, trong nháy mắt đó, Hàn Nhã Thanh hít một ngụm khí lạnh.
“Là điện thoại của tôi sao?” Hàn Nhã Thanh cố gắng đè nén kích động muốn bay đến giật lại điện thoại, cô biết, lúc này cô đi cướp điện thoại, sẽ chỉ khiến anh càng thêm nghi ngờ.
Hàn Nhã Thanh lúc này giả vờ như không có gì đi vào, đi đến trước mặt của anh.
Khi lại gần lúc Hàn Nhã Thanh nhìn thấy trên màn hình của cô hiện thị ba chữ đại bảo bối thì trái tim cô cũng run nhẹ, quả nhiên là bảo bối nhà cô gọi đến, nếu như cuộc gọi này bị Dương Tầm Chiêu nghe thì…
Nếu Dương Tầm Chiêu không phải người đàn ông 5 năm trước còn tốt, nếu như thật sự là anh, vậy thì có thể sẽ lộ ra hết.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng run sợ, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất cứ điều khác thường nào, chỉ chia tay một cách tự nhiên, muốn lấy lại điện thoại của cô.
Dương Tầm Chiêu ngước lên nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại!
Anh không có trả điện thoại lại cho cô, tuy biểu hiện của cô rất tự nhiên, không nhìn ra điều khác thường gì, nhưng anh cảm giác biểu hiện lúc này của cô quá bình tĩnh rồi.
Ngón tay thon dài của anh ấn nhẹ vào nút nghe màu xanh lá, sau đó còn mở loa ngoài.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời chỉ biết trái tim của mình sắp dừng lại vì kinh ngạc rồi.
Đây là ông trời muốn làm loạn tiết tấu của cô sao?
Điện thoại là Đường Minh Hạo gọi đến, khi điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Đường Minh Hạo chắc chắn chính là gọi mẹ, đến lúc đó…
Hậu quả đó Hàn Nhã Thanh không dám nghĩ tới.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, hai mắt hơi nheo lại.
Nhưng, khiến Hàn Nhã Thanh thấy bất ngờ là trong điện thoại không truyền đến giọng nói mà cô dự đoán.
“Bảo bối, cậu làm gì vậy? Làm gì mà nửa ngày mới nghe điện thoại thế? Sao thế? Lẽ nào còn chưa cùng chồng rời giường?” Trong điện thoại truyền đến giọng của Hứa Dinh Dinh, mang theo ý cười nhẹ: “Bảo bối, cậu phải kiềm chế một chút, đừng để đến khi không xuống được giường.”
Lúc này, cách xưng hô của Hứa Dinh Dinh với cô vừa khéo che đậy mọi chuyện.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút kỳ lạ, bình thường Hứa Dinh Dinh chỉ gọi cô là em yêu, trước giờ sẽ không gọi cô là bảo bối, bởi vì bảo bối là cách gọi thân mật của Vũ Kỳ và Minh Hạo!
Cô ấy hôm nay sao đột nhiên đổi cách xưng hô vậy?
“Bảo bối, ông xã nhà cậu có lợi hại không? Nói cho chị đây nghe nào.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh ở đầu dây bên rõ ràng có vài phần phấn khích, nói chuyện cũng không kiêng kỵ mà khiến người ta đỏ mặt.
Dương Tầm Chiêu hơi ngây người, tình cảnh này không giống như những gì anh nghĩ, Dương Tầm Chiêu thế nào cũng không ngờ đại bảo bối này lại là con gái?
“Khụ…” Hàn Nhã Thanh ho khẽ một tiếng, lúc này mới giơ tay, lấy lại điện thoại từ trong tay của anh.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không có ngăn cản.
“Cậu ho cái gì? Cảm rồi à?” Hứa Dinh Dinh nghe thấy tiếng ho nhẹ của Hàn Nhã Thanh thì hơi sững ra, nhưng sau đó giọng của cô ấy đột nhiên nâng lên cao: “Không, không đúng, giọng này của cậu không đúng, không phải thật sự bị tớ đoán trúng rồi chứ? Cậu và chồng cậu thật sự chưa rời giường?”
Hàn Nhã Thanh: “…”
Cô nàng này cả ngày đều suy nghĩ cái gì thế chứ?
“WTF, cậu ba Dương lợi hại, bảo bối, cậu bây giờ có thể xuống giường không?” Giọng nói nhất mực khoa trương của Hứa Dinh Dinh lại truyền đến.
“Cậu im miệng cho tớ.” Hàn Nhã Thanh thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp gào lên một tiếng, sau đó thuận tiện tắt loa ngoài đi.
Cô thấy, nếu như còn để Hứa Dinh Dinh nói tiếp như vậy nữa, cô có thể đào một cái hố mà nhảy vào rồi.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cô gái này là đang xấu hổ sao?
Ý của cô gái đầu dây bên kia là biết chuyện cô đã kết hôn, hơn nữa biết người cô gả là anh!!
Nói ra thì, cô gái đó có quan hệ không bình thường với cô.
Chỉ là cách xưng hô bảo bối anh nghe rất chói tai, anh còn chưa có gọi cô như thế, người khác sao có thể gọi được cơ chứ? Cho dù là con gái cũng không được.
Hàn Nhã Thanh nhìn vào ánh mắt cười mà như không cười của Dương Tầm Chiêu, hơi bất mãn lườm anh, sau đó cô cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhướn lên, có điều không có nói gì.
“Hứa Dinh Dinh, có chuyện gì không?” Hàn Nhã Thanh thông minh cỡ nào, sớm đã nghe ra không đúng, cho nên cô mới cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
“Bạn thân yêu, bây giờ nói đã tiện chưa?” Hứa Dinh Dinh ở đầu dây bên kia rõ ràng thở phào một tiếng: “Cuộc gọi trước đó là bảo bối Minh Hạo gọi, bởi vì cậu mãi không có nghe, bảo bối Minh Hạo cảm thấy có thể có vấn đề, mà sau khi điện thoại được kết nối, không nghe thấy giọng của cậu ngay, bảo bối Minh Hạo bèn đoán ra người nghe máy có thể không phải cậu, mà là Dương Tầm Chiêu, cho nên, bảo bối Minh Hạo bèn để tớ nói chuyện, như thế nào? Tớ thông minh không, đủ cơ trí không?”
Hàn Nhã Thanh sớm đoán ra loại khả năng này cho nên cũng không thấy bất ngờ, chỉ là cô nghĩ Hứa Dinh Dinh vừa nói mấy lời đó, không nhịn được thấp giọng nói: “Ý của cậu là khi cậu nói mấy lời vừa nãy, bảo bối cũng ở bên cạnh cậu.”
“Không có, đương nhiên không có.” Hứa Dinh Dinh trợn tròn mắt, nghĩ đến lúc này đang gọi điện thoại, cô trợn mắt Hàn Nhã Thanh cũng không nhìn thấy được, bèn không nhịn được mỉm cười: “Cậu đợi một chút, bảo bối Vũ Kỳ muốn nói chuyện với cậu.”
“Mami, hôm nay là ngày đầu tiên con và anh đi học, mami không đến đưa bọn con, điện thoại cũng không nghe…” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ truyền đến, trong giọng nói lúc này của cô bé mang theo vài phần tủi thân.
“Bảo bối, xin lỗi.” Nghe thấy bảo bối Vũ Kỳ nói vậy, Hàn Nhã Thanh rất áy náy, hai bảo bối hôm nay là ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, cô làm mẹ mà lại không thể đưa các con đi học.
Bởi vì nghĩ đến Dương Tầm Chiêu còn đang ở bên ngoài, Hàn Nhã Thanh đè thấp giọng, giọng cũng nặng hơn vài phần.
“Mami, không sao, anh nói, chúng con đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân rồi, không thể làm phiền mami, hơn nữa anh còn nói sau này cũng không cần bác Đường chăm sóc cho chúng con nữa.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói buồn bã của mẹ, lập tức quay ngược lại an ủi cô.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh liền thấy ấm áp, nghe thấy Đường Vũ Kỳ đột nhiên nhắc đến ai đó thì lông mày của cô hơi cau lại: “Bác Đường? Bác Đường nào?”
“Chính là đàn anh của mami.” Đường Vũ Kỳ sững người, sau đó nhanh chóng giải thích.
“Con không phải luôn gọi là ba nuôi sao?” Hàn Nhã Thanh có chút kỳ lạ, trước đây đàn anh bảo hai đứa trẻ gọi anh là ba nuôi, cô vốn không muốn đồng ý, nhưng sau này thấy hai bảo bối cứ gọi như thế, cô cũng không có nói gì nhiều nữa.
Dù sao chỉ là một cách xưng hô, cô thấy chỉ cần hai con vui vẻ là được.
Nhưng tại sao bảo bối đột nhiên thay đổi cách xưng hô?
Cách xưng hô đó đã gọi mấy năm rồi, tại sao đột nhiên lại thay đổi rồi?